Editor: EC-Bắc-Hà
Đêm khuya, mười mấy người đàn ông áo đen có thân thủ nhanh nhẹn lén lút lẻn vào núi Tư Du, bắt đầu không kiêng dè vơ vét và phá hoại bốn phía.
Ảo trận đã mất đi tác dụng, nhưng các thú cưng Trảo Nha, Sư Vệ v.v đã giấu đi phần lớn thực vật quý hiếm, đáng tiếc còn có không ít thực vật chưa kịp giấu bị gặp nạn, chỉ có thể đặt trong cánh đồng hoa hoặc nhà kính. Còn những thứ quan trọng khác không phải được An Nhàn giấu trong tầng hầm thì cũng để trong nhẫn trữ vật. Sinh hoạt ngày thường của cô giản dị mộc mạc, một thứ đáng giá cũng không có trong ngôi nhà nhỏ.
Người đàn ông áo đen không thu hoạch được gì từ ngôi nhà nhỏ thì đặt sự chú ý vào trong cánh đồng hoa. Anh ta rất thô bạo dùng sức đào xới thực vật quý hiếm khắp nơi, không có chút thương tiếc nào. Trảo Nha nấp trong hồ nước, đôi mắt nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nếu như lúc trước An Nhàn không dặn dò thì có lẽ nó đã sớm nhào ra ngoài. Với thực lực bây giờ của nó, đối phó mười người cường hóa chưa đạt đến cấp A chỉ là chuyện không tới vài phút.
Sư Vệ cũng bị An Nhàn đuổi lên núi, trước mắt lấy trạng thái không phòng ngự của cánh đồng hoa cùng ngôi nhà nhỏ, chỉ dùng lực công kích của thực vật sẽ không gây ra bao nhiêu tổn thương cho người cường hóa cấp cao.
Không bao lâu sau, đám người đàn ông mặc áo đen đã hoàn thành nhiệm vụ, tụ họp về chung một chỗ, sau đó giống như lúc tới yên lặng rời đi, không có một tiếng động. Năm phút sau, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang dội, trong giây lát ngọn lửa bùng lên trong ngôi nhà nhỏ trong nháy mắt chiếu sáng đỏ rực giữa đêm tối.
Bên ngoài, bảo vệ canh gác thấy cảnh tượng này thì rất hoảng hốt, vừa gọi hỗ trợ vừa chạy đến chỗ ngôi nhà nhỏ.
Tuy nhiên chờ bọn họ chạy đến, trong nháy mắt, ngọn lửa vốn dĩ đang bốc cháy mãnh liệt lại biến mất không còn dấu vết gì, nhưng mà như thế thì ngôi nhà nhỏ vẫn bị thiêu đốt hơn một nửa vì trận lửa lớn.
Nhìn ngôi nhà nhỏ bị thiêu cháy và cánh đồng hoa lộn xộn, các bảo vệ không nén nổi cơn giận dữ. Sau khi báo cảnh sát, bởi vì camera bị phá hỏng, chủ nhà không ở đây, và hung thủ cũng không để lại bất kì manh mối gì cho nên cảnh sát chỉ khám xét hiện trường một cách qua loa, sau đó viết báo cáo, nói mọi người chờ tin tức.
Ngày hôm sau chuyện này được loan truyền trên mạng, lập tức mang đến sóng to gió lớn.
Ngôi nhà nhỏ rất độc đáo đã bị cháy đen hoàn toàn thay đổi, cánh đồng hoa xinh đẹp bừa bộn khắp nơi, những cây hoa cỏ yêu quý của Minh chủ, giờ chỉ còn lại cành gãy rụng xuống, lá héo vàng. Sự tức giận trong lòng mọi người lên đến đỉnh điểm, bắt đầu lo lắng không biết Minh chủ có bị giết hại hay không?
Ngay sau đó, trong bệnh viện tâm thần liên tục có vài bệnh nhân lên cơn, phải cưỡng ép chuyển sang bệnh viện khác. Tiếp theo, cơ quan giám sát y tế điều tới ba chuyên viên trị liệu cùng vài người cường hóa, lấy danh nghĩa trợ giúp vào ở trong Tố Nguyên.
Bọn họ mang đến một số lượng lớn dược phẩm và trộn lẫn dược phẩm Tố Nguyên, bất động thanh sắc mà thay đổi phối phương ban đầu.
Quý Cảnh Trach kiểm tra chất lượng các lô dược phẩm cũng không phát hiện ra vấn đề. Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ nhưng lại không biết ra tay thế nào. Không có sự giúp đỡ của Minh chủ, chỉ bằng vào anh ta và mấy tên trợ thủ thì rất khó chú ý tỉ lệ điều phối dược phẩm của tất cả bệnh nhân. Họ chỉ có thể tăng cường giám sát, bảo đảm cho bệnh nhân an toàn uống thuốc.
Mặc dù anh ta đã cố gắng cẩn thận, nhưng mà không thể tránh khỏi việc bệnh nhân bị dời đi. Phần lớn bệnh nhân đối phương di chuyển đều từng được Minh chủ chăm sóc một cách đặc biệt. Tình huống này mãi đến lúc phó viện trưởng Gleyre dùng giá cao để thuê hai bác sĩ quyền uy từ nước ngoài về trấn giữ thì mới có vẻ cải thiện, nhưng cũng rất khó đòi về các bệnh nhân bị di chuyển trước đấy.
Có người đang từng bước muốn chiếm lấy và chia nhỏ sản nghiệp Minh chủ, đây là chuyện rõ rành rành ngay trước mắt. Hơn nữa địa vị của đối phương không thấp, lai lịch cũng không nhỏ, ngay cả Gleyre, Bạch Hầu Đoan và đông đảo fans giàu có cũng không thể khiến anh ta kiêng dè.
Nếu Minh chủ vẫn không xuất hiện, thì không bao lâu sau, hiển nhiên sản nghiệp của cô sẽ bị người ta dùng đủ lý do và phương thức thâu tóm lấy. Những người dám ra mặt vì Minh chủ, nếu như không còn Minh chủ nữa thì bọn họ sẽ nhanh chóng ngừng công kích.
Cho dù danh tiếng Minh chủ cao bao nhiêu, năng lực mạnh thế nào, nói cho cùng cũng chỉ là một người dân bình thường, không thể chống lại cả phương thế lực. Trước kia có Hạ Lẫm làm chỗ dựa, bây giờ đến cả bản thân Hạ Lẫm cũng khó giữ, nếu có người quyết tâm muốn đối phó Minh chủ, cũng chỉ là chuyện phí một chút tâm sức mà thôi.
Trên mạng rất hỗn loạn, mặc dù tinh thần quần chúng của các fans rất bức xúc, giận dữ nhưng cũng không thể thay đổi được tình hình trước mắt. Còn có những antifan vô lương tâm thừa cơ quấy nước đục, tung tin đồn không tốt cho Minh chủ khắp nơi, khiến cho bầu không khí vốn yên bình của diễn đàn trở nên ầm ĩ.
Không lâu trước đây, Minh chủ còn thi đấu đấu pháp với fans trên sân thi đấu, bóng dáng đẹp trai và phóng khoáng ấy, bây giờ vẫn còn in đậm trong lòng mọi người. Nhưng mọi thứ đã thay đổi trong nháy mắt, ngôi nhà nhỏ bị đốt, cánh đồng hoa bị hủy, ngừng bán hàng online, bệnh viện tâm thần bị giám sát, đến tung tích của Minh chủ cũng không biết. Nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ, không ít người cảm tính đã không nhịn nổi phải rơi lệ.
Minh chủ, đến cùng là anh đang ở đâu thế? Hôm nay có khỏe mạnh không?
Trên biển, bên trong chiếc ca nô tư nhân, một người đàn ông tóc nâu ngồi trên ghế sa lon đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ rất thoải mái. Ngồi phía đối diện anh ta là một người đàn ông tóc vàng, hai người bằng tuổi nhau, cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi.
“Phạm Kiệt, cậu không cảm thấy động tĩnh lần này cậu gây ra hơi lớn à?” Người đàn ông tóc vàng liếc mắt nhìn người tóc nâu, trong mắt lộ ra vài phần không đồng ý.
“Không cần quan tâm.” Người đàn ông tóc nâu được gọi là “Phạm Kiệt” mỉm cười.
“Người đàn ông kia đã giải quyết được rồi thì một chuyên viên trị liệu nhỏ bé cũng không thể gây ra sóng gió gì cả.”
“Trong lòng cậu nắm chắc là được.” Người đàn ông tóc vàng nhắc nhở.
“Bây giờ chính là giai đoạn quan trọng nhất, chúng ta nhất định phải hành động cẩn thận hơn.”
“Tuyết Phách Lam, bây giờ anh đang 27 tuổi, chứ không phải 72 tuổi đâu, có thể có sức sống của người trẻ tuổi hay không?” Phạm Kiệt cười nhạo.
“Nghiên cứu của chúng ta đã thành công, việc còn lại chỉ là diệt trừ mối họa ngầm, luôn để người bên chúng ta nắm giữ bí mật này. Nếu không phải năm đó anh cứ lo trước lo sau thì sẽ đâu có phiền phức như hôm nay. Anh không ra tay là bởi vì hậu trường của anh không ổn định, nhưng bên trên tôi có người, không có gì đáng phải lo lắng cả.”
Tuyết Phách Lam im lặng một hồi, sau đó đứng dậy bình thản nói: “Chuyện bên Liên Minh giao cho cậu, chiều nay tôi trở về Charlie.”
“Ừm.” Phạm Kiệt dừng lại rồi hỏi: “Đã giải quyết xong hậu quả bên đảo Asser chưa?”
Tuyết Phách Lam trả lời:
“Đã được hai quân đội bên phía chúng tôi tiếp quản, không có lộ tin tức gì ra ngoài, đáng tiếc là không tìm thấy thi thể Hạ Lẫm.”
“Tôi không cho rằng dưới tình huống lúc đấy, anh ta còn có cơ hội sống sót.”
Phạm Kiệt đặt ly rượu xuống, giọng nói lạnh lùng: “Không tìm thấy thi thể, có thể do rơi xuống biển.”
Tuyết Phách Lam gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người ra khỏi phòng, căn dặn cấp dưới chuẩn bị du thuyền. Không bao lâu sau đã nghe thấy âm thanh du thuyền khởi động. Phạm Kiệt đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn Tuyết Phách Lam ngồi trên du thuyền nhanh chóng rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai.
Đúng lúc này, máy liên lạc trên tay anh ta bỗng nhiên vang lên âm thanh rung động, ấn nhẹ một cái, bên kia lập tức truyền đến giọng nói của một người đàn ông:
“Phạm tiên sinh, chúng ta gặp chút phiền phức.”