Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 204 - Chương 204 - Minh Chủ Rời Núi(2)

Chương 204 - Minh Chủ Rời Núi(2)
Chương 204 - Minh Chủ Rời Núi(2)

“Phiền phức gì?” Giọng nói Phạm Kiệt lạnh lùng.

“Đại thiếu Kiều gia chính là chủ nhiệm tổ chức Tố Nguyên, gây khó khăn cho những người chúng ta sắp xếp vào đó, chúng ta không có cách nào để ra tay.”

Vẻ mặt Phạm Kiệt lạnh lẽo quát:

“Bây giờ Kiều Vu Lợi không phải là đại thiếu gia gì cả, chỉ là đứa con riêng không có gì cả thôi, ngay cả một đứa con riêng mà các cậu cũng không thể đối phó sao?”

“Nhưng mà bên phía nhị thiếu Kiều gia…”

Mặc dù Kiều Khắc Sâm đã chết, nhưng nhị thiếu Kiều Cổ Tư vẫn có năng lực nhất định, không phải người dễ chọc.

“Yên tâm, bây giờ Kiều Cổ Tư vội vàng đọ sức với tôi, không rảnh quan tâm đến Kiều Vưu Lợi, cậu cứ ra tay là được.”

Trong giọng nói của Phạm Kiệt thể hiện sự tàn nhẫn. Đối với anh ta mà nói, đã có cơ hội trẻ lại lần nữa, thì việc có nhiều hay ít con cháu cũng không quan trọng. (Phạm Kiệt thành công đoạt xá Kiều Khắc Sâm, là ba Kiều Vưu Lợi và Kiều Cổ Tư.)

“Đã hiểu, như vậy những người bệnh đã chuyển đi trước đó..”

“Tìm cơ hội, khiến cho bọn họ hoàn toàn biến thành kẻ điên…” Giọng nói bỗng im bặt rồi dừng lại, mấy ngón tay lạnh băng bỗng xuất hiện, không hề có dấu hiệu nào đã đặt trên cổ Phạm Kiệt, cùng xuất hiện là uy áp mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.

“Phạm tiên sinh?” Máy truyền tin phía bên kia truyền đến giọng nói nghi ngờ.

Bên này không có ai trả lời, nhưng mà mấy giây sau chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, cơ thể Phạm Kiệt tê liệt ngã xuống đất, mặt ngửa lên trời, hai mắt trợn to, bộ dáng không dám tin. Sau đó, chậm rãi bay ra một tia u hồn từ bên trong cơ thể anh ta.

"Phạm tiên sinh, Phạm tiên sinh? Ngài ổn chứ?" Bên trong máy truyền tin không ngừng truyền ra tiếng gọi to đầy lo lắng.

Bàn tay trắng nõn lấy máy truyền tin trên tay Phạm Kiệt xuống, cầm tới trước mặt, nhẹ nhàng trả lời: “Anh ta đã chết.”

“Mày, mày là ai!?”

“Tôi là ác mộng của các anh.” Nói xong thì nắm chặt bàn tay, máy truyền tin cứ như vậy mà trở thành tro bụi.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rõ bóng người trong phòng, dáng người duyên dáng, tóc dài tới eo, bất ngờ lại là An Nhàn đã lâu không xuất hiện.

Cô quay đầu, lạnh lùng nhìn sang phía tàn hồn của Kiều Khắc Sâm. Sau khi đoạt xá, linh hồn anh ta đã tổn hại, thực lực không còn mạnh như trước kia.

【 Đáng chết! Đáng chết! 】 Giọng nói tàn hồn tràn đầy oán hận, hung ác đánh về phía An Nhàn.

An Nhàn không tránh né, nhìn anh ta xông tới, sau đó bị hạo nhiên chính khí của cô bắn ngược trở về.

“Đáng ra mạng của anh không cần tôi đến bắt.” An Nhàn bình tĩnh nói: “Đáng tiếc, anh không biết thu liễm, khinh người quá đáng.”

【 Tên nhóc, cậu có biết tôi là ai không? 】

"Kiều Khắc Sâm, anh cho rằng không ai hay biết gì về hành động của các anh sao?”

Giọng An Nhàn nghiêm trang:

“Phương hướng mà các anh nghiên cứu hoàn toàn sai, cho dù thành công đoạt xá thì linh hồn các anh cũng bị tổn thương, sau vài lần sẽ bị hồn phi phách tán. Các anh theo đuổi trường sinh, cũng chỉ là một con đường cụt, mãi mãi không thể siêu sinh.”

Ban đầu tàn hồn rất sững sờ, sau đó cả giận nói:【 Cậu là ai, dựa vào đâu mà tôi phải tin tưởng cậu! 】

“Bởi vì đứng trước mặt anh.” Đôi mắt An Nhàn ngạo nghễ, “Chính là trường sinh giả đã sống hơn hai nghìn năm.”

Tàn hồn hoàn toàn ngơ ngác.

An Nhàn lấy ra Cảnh Thủy Bình, lạnh nhạt nói: “Thiên đạo luân hồi, thiện ác có báo ứng. Mặc dù tôi không phải người chính đạo trừ ma vệ đạo, nhưng cũng không phải hạng người ngu thiện, kiêng kị sát sanh, giết loại người táng tận lương tâm như các anh, tôi không thẹn với lòng mình.”

Cảnh Thủy Bình rung động nhè nhẹ, từ miệng bình bay ra một tia khí đen như con linh xà, nhanh chóng cuốn lấy tàn hồn dự định chạy trốn, sau đó kéo tia tàn hồn này vào trong bình. Tàn hồn phát ra âm thanh kêu gào đầy bén nhọn, sợ hãi và thảm thiết, nhưng chỉ một lát đã không còn động tĩnh.

An Nhàn thu lại Cảnh Thủy Bình, bước chân khẽ chuyển, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi căn phòng.

Cùng lúc cô biến mất, cửa phòng bị phá tan, đám bảo vệ xông vào, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, tất cả đều trợn tròn mắt.

Một ngày trước An Nhàn ra khỏi tầng hầm, khi chứng kiến cánh đồng hoa tan hoang, tàn héo, sự giận dữ trong lòng không thể nói hết. Cô lười lãng phí thời gian tra xét hung thủ là ai, mà đi thẳng tới chỗ Phạm Kiệt.

Anh ta là một trong các thành viên quan trọng của phòng nghiên cứu, giết hại người vô tội, giết người đoạt xá, lấy anh ta tế hoa* không cần do dự.

*giống như tế lễ cho thần linh, ý nói lấy mạng anh ta làm tế phẩm cho hoa cỏ bị hỏng.

Đợi cô truy tung* được Phạm Kiệt, lẻn vào phòng anh ta, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh ta với Tuyết Phách Lam. Từ đó biết được bốn thông tin: thứ nhất, người gây phiền phức cho cô đúng là Phạm Kiệt (Kiều Khắc Sâm); thứ hai, bên trên Phạm Kiệt (Kiều Khắc Sâm) còn có nhân vật lớn; thứ ba, phòng nghiên cứu đã thành công lấy được hạng nghiên cứu nào đấy; thứ tư, chuyện trên đảo Asser có thể là âm mưu của các phe thế lực Liên Minh và Charlie.

*Truy tung: sử dụng bí pháp, pháp bảo để lần theo dấu vết sót lại, tìm kiếm.

An Nhàn cũng không xúc động giết luôn cả Tuyết Phách Lam, tránh đưa tới người bên Charlie, khiến tình hình càng trở nên hỗn loạn.

Sau khi giết Phạm Kiệt, An Nhàn quay về núi Tư Du, cô cũng không vội vàng lộ diện vì vẫn còn ít chuyện muốn làm .

Tin tức Phạm Kiệt bị giết, giấu cũng không kịp giấu, đã bị đưa lên trang đầu tin tức. Nguồn tin phát ra từ người cuối cùng trò chuyện với Phạm Kiệt đó. Vì xác nhận Phạm Kiệt an toàn nên trước sau anh ta đã liên hệ vài người, một người đến hai người đi, cứ như vậy để lộ tin tức.

Tuyết Phách Lam vừa mới trở về Charlie liền thấy tin tức, lập tức sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Chân trước anh ta vừa đi, chân sau Phạm Kiệt bị giết chết. Là người cuối cùng gặp anh ta khi còn sống, không hề bất ngờ mà trở thành đối tượng bị hoài nghi.

Phạm Kiệt chết, chịu ảnh hưởng lớn nhất là Kiều gia. Phạm Kiệt kế thừa hơn phân nửa sản nghiệp của Kiều gia, sau khi anh ta chết thì để cho trực hệ Phạm gia thừa kế, không còn quan hệ với Kiều gia.

Nhưng mà không lâu sau đó, Kiều Vưu Lợi lại nhận một bản di chúc, là di chúc không bao lâu sau khi “Phạm Kiệt” kế thừa sản nghiệp Kiều gia đã lập ra. Nói rõ nếu như anh ta chết thì sản nghiệp trên tay để cho người thân trực hệ Kiều gia thừa kế. Xem ra Kiều Khắc Sâm cũng không hy vọng gia nghiệp rơi vào trong tay người ngoài, tương lai anh ta còn định cướp đoạt cơ thể con cháu Kiều gia để trở về Kiều gia.

Phạm Kiệt chết, chỉ là mới bắt đầu.

Thiêu cháy ngôi nhà nhỏ của cô, giẫm đạp hoa cỏ của cô, hãm hại bệnh nhân của cô… Nếu An Nhàn ra muộn hơn vài ngày, chỉ sợ tất cả những thứ do cô vất vả kinh doanh cũng muốn hủy hoại trong chốc lát.

Không có chỗ dựa sẽ dễ dàng bị người coi thường, cho nên cô quyết định không tiếp tục mặc kệ.

Môn phái tu chân san sát, thực lực vi tôn. Bản thân An Nhàn là đệ tử nội môn của Linh Nguyên phái, tự có kiêu ngạo của danh môn đại phái, há có thể mặc người bắt nạt sao?

(Thực lực vi tôn: giống như câu “nắm tay lớn mới là vương đạo”, thực lực quyết định tất cả, “tôn” là địa vị cao nhất.

Vài ngày sau, một tổ chức dân lập lấy “Nghiên cứu dược liệu trồng hoa cỏ” làm chủ, đã đăng kí thành lập. Tài chính đăng kí có một trăm vạn, tên là “Tố Nguyên phái”, tổng bộ đặt trên núi Tư Du, chi nhánh ngay tại vùng ngoại thành, chỗ Tố Nguyên.

Ám sát Phạm Kiệt là bước đầu tiên, thành lập Tố Nguyên phái là bước thứ hai, kế tiếp phải làm bước thứ ba, đó là cướp về toàn bộ những người bệnh đã bị chuyển đi.

An Nhàn giẫm lên bóng đêm, một mình đi đến giữa vùng đất hoang bên ngoài bệnh viện tâm thần Tố Nguyên, dùng sức cắm tấm bảng gỗ trên tay vào trong bùn đất, chính giữa tấm bảng khắc ba chữ lớn, mạnh mẽ, cứng cáp —— "Tố Nguyên phái" .

An Nhàn vịn một tay lên tấm bảng gỗ, nhìn sang vùng đất trống trải, gió mát thổi xào xạc, trong lòng cô bình tĩnh như nước.

Lầu cao vạn trượng bắt đầu san bằng đất, tà giáo ngàn năm phát động loạn thế!

Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta vừa xây dựng môn phái, vừa làm ruộng, vừa đánh quái, vừa thăng cấp, vừa làm vườn, vừa trêu chọc sủng ái, vừa trêu chọc trai?

Bình Luận (0)
Comment