Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 205 - Chương 205 - Một Người Cũng Không Thể Thiếu(1)

Chương 205 - Một Người Cũng Không Thể Thiếu(1)
Chương 205 - Một Người Cũng Không Thể Thiếu(1)

“Tại sao lại đóng cửa nhà kho?” Một người đàn ông khoảng bốn mươi, đầu húi cua, mặc áo khoác trắng đưa tay chỉ vào cửa kho hỏi: “Các anh không biết hàng ngày chúng tôi phải phối dược cho bệnh nhân sao? Làm bệnh tình bị chậm trễ thì trách ai hả?”

Gleyre nhìn Kiều Vưu Lợi rồi nhìn Quý Cảnh Trạch, vài người trao đổi ánh mắt nghi ngờ với nhau, bày tỏ mình cũng không hiểu rõ chuyện này.

Dược phẩm luôn được bộ Y Dược của Quý Cảnh Trạch phụ trách quản lý, mật mã nhà kho cũng chỉ có người trong nội bộ mới biết, nhưng quyền hạn đóng cửa nhà kho nằm trong tay viện trưởng và phó viện trưởng, nếu không phải phó viện trưởng Gleyte, như vậy là…

Trong lòng vài người trở nên kích động, cùng lúc nghĩ đến một khả năng.

“Tại sao không ai trả lời thế?” Người đàn ông tóc húi cua lạnh lùng mỉa mai: “Bệnh viện tâm thần dân lập của các cậu đúng là không chính quy, không có tổ chức, không có kỷ luật, còn đùa giỡn loại thủ đoạn ngây thơ này với chúng tôi. Nhanh chóng mở cửa ra, không thì đừng trách tôi báo cáo lên phía trên.”

“Báo cáo?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ đằng sau bọn họ: “Anh muốn báo lên cái gì?”

“Minh chủ (viện trưởng)!” Vẻ mặt đám người Gleyre đầy ngạc nhiên vui vẻt nhìn về phía người tới. Bóng dáng quen thuộc kia, khí chất tĩnh lặng làm mọi người cảm thấy bình thản, sự lo lắng trong lòng tan hết, chỉ còn lại một mảnh sáng sủa.

An Nhàn mỉm cười về phía bọn họ.

“Anh...Anh…” Người đàn ông tóc húi cua kinh ngạc chỉ vào người nọ, nửa ngày không thốt nên lời. Không phải là y mất tích sao? Làm sao bỗng nhiên lại xuất hiện?

“Đi đến phòng họp, mở họp.” An Nhàn không hề nhìn anh ta lấy một cái, nói xong thì đã quay người rời đi.

Đám người Gleyre lập tức theo sát phía sau.

Người đàn ông tóc húi cua không kìm chế được lo lắng trong lòng, hừ lạnh một tiếng, chào đồng nghiệp rồi đi theo.

Đám người đến đông đủ, An Nhàn không nói nhảm một câu mà đi thẳng vào chủ đề:

“Hôm nay chủ yếu muốn thông báo ba việc.”

“Một, trong lúc tôi rời đi, tất cả chưa có sự phê duyệt của tôi, toàn bộ thủ tục cưỡng chế di chuyển bệnh nhân đều hết hiệu lực.”

Vừa nói xong câu đầu tiên, ngay lập tức người đàn ông tóc húi cua đứng dậy phản đối:

“Anh thân là viện trưởng lại tự ý rời khỏi vị trí, không kịp thời xử lý chuyện đột xuất, vốn dĩ chính là trách nhiệm của anh. Bây giờ chúng tôi giúp anh giải quyết vấn đề những người bệnh kia, đề phòng tình trạng bệnh viện tâm thần rơi vào rối loạn, anh còn không vừa lòng cái gì?”

“Các anh làm gì có quyền chuyển bệnh nhân của tôi?” An Nhàn lạnh lùng nói.

“Người có tinh thần không ổn định nghiêm trọng sẽ yêu cầu cưỡng chế nhập viện để trị liệu, nhưng tôi chưa từng nghe qua, ngoài người giám hộ ra thì còn ai có thể giúp bệnh nhân chuyển viện.”

Người đàn ông tóc húi cua khinh thường nói:

“Trạng thái tinh thần của bệnh nhân đó vô cùng không ổn định, các cậu lại không có đủ trình độ chữa bệnh, không chuyển bọn họ đi, chẳng lẽ tiếp tục để ở đây, trơ mắt nhìn bệnh tình của bọn họ chuyển biến xấu sao?”

“Không đủ trình độ chữa bệnh, chúng tôi có thể mời chuyên gia khoa tâm thần trong ngoài nước về, nhập thiết bị chữa bệnh cao cấp, mà không phải tùy tiện di chuyển bệnh nhân.”

An Nhàn không chút lưu tình bác bỏ.

“Tôi rời đi không đến hai mươi mấy ngày, trong thời gian ngắn như thế mà các anh đã cướp ép di chuyển bảy bệnh nhân, còn không có sự phê duyệt của viện trưởng và phó viện trưởng, vượt quá quyền hạn, tôi sẽ khiếu nại hành vi vô lý của các anh với các ban ngành liên quan.”

Trong lòng người đàn ông tóc húi cua cười lạnh, bọn họ tuân lệnh đến đây quấy rối, phía trên không bỏ đá xuống giếng là tốt rồi, sao có thể để ý tới khiếu nại của y cơ chứ?

An Nhàn nói tiếp:

“Hai, một nửa cơ cấu của Tố Nguyên có tính công ích điều dưỡng, nhưng cũng thuộc tài sản cá nhân, chỉ tiếp nhận sự giám sát của các ban ngành liên quan, không chấp nhận người ngoài tham gia. Vì vậy từ ngày mai trở đi, ngoài những công chức ban ngành giám sát, toàn bộ những người không phận sự còn lại sẽ phải rời khỏi bệnh viện của tôi.”

“Gì cơ?” Người đàn ông tóc húi cua thay đổi sắc mặt: “Anh không có quyền làm như vậy! Chúng tôi là chuyên viên trị liệu được cấp trên phái xuống trợ giúp các anh. Không có lệnh của cấp trên thì anh không thể đuổi chúng tôi đi!”

“Thật đáng tiếc là tôi có quyền hạn này.” An Nhàn đứng chắp tay, ánh mắt trong trẻo.

“Cái gọi là trợ giúp, nên là bệnh viện của tôi chủ động yêu cầu, chứ không phải không mời mà đến. Cơ cấu bệnh viện điều dưỡng của tôi kém bệnh viện lớn, nhưng cũng không có rơi vào tình trạng cần ngoại viện. Nói gì đến…”

An Nhàn nhàn nhạt liếc nhìn đám người đàn ông tóc húi cua.

“Trong đám người các anh, chuyên viên trị liệu có đẳng cấp cũng chỉ là cấp năm, mà bệnh viện của tôi mời cả chuyên viên trị liệu trên cấp sáu. Nếu ngay cả bọn họ cũng không thể trị liệu hiệu quả cho bệnh nhân, như vậy các anh ở đây có ích lợi gì?”

“Anh!” Người đàn ông tóc húi cua không ngờ y ăn nói không chừa mặt mũi như vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng, giận không kiềm được.

Đám người Quý Cảnh Trạch lại mừng thầm, những người này ỷ vào có chỗ dựa từ cấp trên mà diễu võ giương oai ở đây, vênh vênh váo váo, bây giờ cuối cùng đã có thể ép sự ngạo mạn của bọn họ xuống.

Trên thực tế, tầng quản lý Tố Nguyên cũng không yếu, thậm chí có thể nói là rất xa hoa, tuy nhieen có lực mà không có chỗ dùng.

Phó viện trưởng Gleyre có gia tài kếch xù, danh tiếng hiển hách, nhưng anh ta lại không phải người của Liên Minh. Đám quyền quý Liên Minh không gây sự được với anh ta, mà anh ta cũng không làm được gì họ.

Ai nói anh ta quản lý là không có lợi ích lớn, nhưng suy tính cho bệnh viện tâm thần, muốn dùng tiền mời người khác góp mặt đóng quảng cáo, người khác cũng phải cân nhắc có ảnh hưởng hình tượng trước công chúng không.

Tuy rằng bộ tổ chức Kiều Vưu Lợi là đại thiếu Kiều gia, nhưng anh ta ru rú trong nhà mà không ra ngoài, quan hệ xã giao có hạn, đến cả Kiều Cổ Tư, chỗ dựa duy nhất của anh ta, bây giờ cũng đang chỉnh lý cục diện rối rắm của Kiều gia, không rảnh quan tâm việc khác.

Bộ Y Dược, Quý Cảnh Trạch xuất thân là thế gia y học, đi con đường kỹ thuật, mặc dù có quan hệ không tệ với cấp trên nhưng cũng chỉ xuất phát từ sự tôn trọng với chuyên viên trị liệu, không thể ảnh hưởng đến đại cục. Hơn nữa bây giờ Quý Cảnh Trạch đang ở trạng thái “lưu vong”, không được phép xin giúp đỡ từ gia tộc.

Ngay cả bộ marketing, Bạch Hầu Chử có tuổi quá nhỏ, cơ bản là không có tiếng nói. Ba và chú bác của cậu ấy, năng lực từng người đều cẩu thả, không có trứng gì dùng được cả. Ngược lại ông nội cậu ấy tích góp không ít tài nguyên, nhưng vừa mới rời núi không lâu, cần tạo mối quan hệ với quyền quý, đứng vững gót chân một lần nữa, tạm thời không thể ra tay.

Bởi vì đủ kiểu kìm hãm và nhân tố bất lợi, dẫn đến Tố Nguyên chỉ có phe cánh sang trọng, lại không phát huy ra tác dụng chân chính, khiến một đám thiên chi kiêu tử buồn phiền cực kỳ.

Bình Luận (0)
Comment