“Việc thứ ba.” Giọng An Nhàn quanh quẩn trong phòng họp: “Xét thấy gần đây bệnh nhân phát bệnh rất thường xuyên, tôi quyết định mang toàn bộ dược phẩm trong kho hàng đến bộ kiểm tra, tiến hành đo lường lần nữa, đề phòng có sản phẩm giả mạo bất hợp pháp lẫn vào trong đó.”
Sắc mặt của người đàn ông tóc húi cua lại thay đổi. Dược phẩm bọn họ đưa đến cũng không có vấn đề gì, không sợ kiểm tra đến chất lượng. Nhưng mỗi lần đưa đến đều tốn rất nhiều thời gian, đủ thời gian để Minh chủ sửa sang, phân phối và quản lý toàn bộ dược phẩm trong nhà kho một lần.
Không thể không nói, chiêu rút củi dưới đáy nồi này xem như đã hoàn toàn chặn đứt con đường tắt mà bọn họ động tay động chân.
“Trên đây là nội dung chủ yếu của cuộc họp hôm nay, hy vọng mọi người nhanh chóng chứng thực.”
Thấy dáng vẻ An Nhàn muốn chuẩn bị tan hop, người đàn ông tóc húi cua vội vàng nói:
“Tôi là nhân viên bộ giám sát, tôi nhất định phải ở lại.”
“Nếu như tôi không nhớ sai, anh thuộc về nhân viên bên ngoài bộ giám sát, cũng không phải nhân viên chính thức. Rất có lỗi, tôi không có nghĩa vụ tiếp nhận một “cộng tác viên” giám sát.” An Nhàn nói: “Đây là sự sỉ nhục với tôi và toàn bộ nhân viên công tác của bệnh viện tôi, hy vọng bộ giám sát có thể dành sự tôn trọng nên có cho chúng tôi. Dựa theo quá trình làm việc bình thường, chúng tôi có quyền từ chối bất cứ hành vi không đúng pháp luật nào của nhân viên không chính thức.”
Toàn bộ bệnh viện tâm thần, cũng chỉ có viện trưởng An Nhàn dám thẳng thắn từ chối. Trước đây cô luôn tuân thủ pháp luật của thời đại này, lười biếng tham gia tranh giành trong thế tục, nhưng không có nghĩa là cô thật sự không có cách nào chỉnh bọn họ.
“Mặc dù chúng tôi không phải nhân viên chính thức, nhưng chúng tôi được cấp trên ủy quyền, anh nhất định phải phối hợp với công tác của chúng tôi.” Người đàn ông tóc húi cua có chỗ dựa vững chắc nên không sợ hãi.
An Nhàn quay đầu nhìn về phía Gleyre, dặn dò:
“Chuyện phía sau giao cho anh xử lý, dược phẩm cần làm rõ thì làm rõ ràng cho tôi, người rảnh rỗi cần mời đi thì mời đi cho tôi.”
“Nếu bọn họ không đi thì thế nào?” Serre Gley nhàn nhạt hỏi một câu.
“Quẳng ra.” Để lại chữ này, An Nhàn rất đẹp trai mà rời phòng họp.
Cùng với một loạt hành động của bệnh viện tâm thần, tin tức Minh chủ trở về nhanh chóng truyền ra, các diễn đàn lớn trên mạng rất nhanh đã bị các fans xúc động ầm ĩ bùng nổ.
An Nhàn không lập tức trả lời mọi người mà đi đến các bệnh viện tâm thần để đón từng bệnh nhân của cô.
Bảy bệnh nhân được đưa đến bảy bệnh viện khác nhau, An Nhàn từ bệnh viện gần nhất bắt đầu. Vốn dĩ cô dự định tiên lễ hậu binh, cố gắng đàm phán một phen, nhưng sau khi cô tỏa thần thức ra thì đã quyết định xông vào. Lấy thân thủ của cô hiển nhiên không ai có khả năng ngăn cản. Chỉ một lát đã tìm được Hướng Phi ở một căn phòng điều trị dưới mặt đất, đầu đội dụng cụ sóng điện tử, chân tay bị cố định trên giường.
(Dùng đạo lý thuyết phục trước, sau đó mới dùng vũ lực.)
“Sao anh có thể tự ý xông vào đây, ra ngoài đi!?” Vài bảo vệ chạy đến vây xung quanh cô, chửi mắng không ngừng.
Hướng Phi mở mắt ra, nhìn người xuất hiện ở cửa ra vào thì nhếch miệng cười một tiếng: “Anh đã đến?”
“Ừm, tôi đến rồi.” Cơ thể An Nhàn khẽ di chuyển, chớp mắt đã đến trước mặt Hướng Phi: “Về nhà thôi.”
Một nhân viên y tế bên cạnh hô: “Anh là ai thế? Tại sao phải quấy rầy cuộc điều trị của chúng tôi? Bệnh nhân này rất nguy hiểm, dụng cụ trên người anh ta có thể ức chế tinh thần lực, phóng ra điện lưu, không có mật mã là không mở được. Cậu đừng làm loạn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
An Nhàn không để ý đến anh ta, đưa tay đập liên tục vài cái, trực tiếp dùng lực phá tan vòng kim loại cố định chân tay của Hướng Phi.
Đám người cứng họng, không thể tin được có người có thể tay không phá vỡ chế phẩm kim loại cứng rắn.
Hướng Phi xoa cổ tay ngồi dậy, nhìn bàn tay An Nhàn trắng nõn như ngọc, không bị thương chút nào.
“Đi thôi.” An Nhàn quay người, nhìn bảo vệ rục rịch muốn xông lên, đưa tay gỡ xuống một đồ vật như bông tai nói: “Tôi đang phát trực tiếp, không ngại thì tới đây.”
Vẻ mặt bảo vệ thu lại, đưa mặt nhìn nhau, vô ý thức mà điều chỉnh biểu cảm và tư thế đứng của họ.
“Bệnh nhân này là người của bệnh viện Tố Nguyên chúng tôi, chưa cho phép chuyển đến bệnh viện các anh, tôi có quyền đưa anh ấy về. Mặt khác,” An Nhàn lườm mắt nhìn giường kim loại: “Tôi nghi ngờ các anh tiến hành điều trị không hợp pháp cho bệnh nhân của tôi.”
“Không, không, không.” Một chuyên viên trị liệu vội vàng giải thích:
‘Đây là cách trị liệu bình thường, rất nhiều bệnh nhân tâm thần đều sử dụng thiết bị này, đối với bệnh nhân cũng không có tác hại.”
“Đúng không?” An Nhàn thản nhiên nói: “Tôi sẽ xin điều tra chuyện này, nếu xác định không gây hại thì tôi sẽ bồi thường tổn thất cho thiết bị. Bây giờ, tôi muốn mang bệnh nhân của tôi đi, các anh không có ý kiến chứ?”
Trong giọng nói bình thản lộ ra uy nghiêm không cho nghi ngờ, khiến người khác có xúc động muốn quỳ xuống.
“Mời, xin cứ tự nhiên.” Mặt chuyên viên trị liệu như một miếng thịt khô bị nghiền ép, nổi lên nếp nhăn cứng ngắc.
An Nhàn không nói thêm, cùng với Hướng Phi thất tha thất thểu, nhanh chân đi ra ngoài bệnh viện tâm thần này.
Lý do lần này thuận lợi như vậy, một mặt là vì đối phương không hề chuẩn bị trước, mặt khác vì cô đang phát sóng trực tiếp, nên bọn họ không muốn làm lớn chuyện. Lấy danh tiếng của Minh chủ, chỉ cần cô nói một câu thì vài phút sau bệnh viện bị phun thành chó, không nói đến khả năng bọn họ thật sự đã lén lút làm những hoạt động xấu xa.
Tất nhiên, sau đó chắc chắn có một số trình tự cần nói dối để giải quyết vấn đề, những việc này giao cho đám người Gleyre xử lý là được rồi. An Nhàn chỉ phụ trách đòi người, mà động tác phải nhanh, nếu không rất khó nói đám người này sẽ biến thành bộ dáng quỷ gì.
Nhìn ánh mặt trời đã lâu không thấy, Hướng Phi cảm thán: “Đứa trẻ có mẹ thật tốt, đến giờ thì đã gọi nó về nhà ăn cơm.”
An Nhàn: “...” Đến lúc mang anh ta trở về rửa não.
Sau đó, An Nhàn lại đến hai bệnh viện tâm thần gần đó, đáng tiếc chỉ tìm được một người, một người khác bị chuyển đến bệnh viện tâm thần ngoài tỉnh.
An Nhàn không có ngừng lại, lái xe đi từng bệnh viện đòi người, cho dù quãng đường có bao xa, khó khăn lớn bao nhiêu, đều không thể ngăn cản cô mang bệnh nhân của cô về nhà.
Toàn bộ quá trình đều trực tiếp trên mạng, dưới sự chứng kiến của mọi người thẳng thắn cướp, không chùn bước tranh giành, đây là phong cách hành sự của Minh chủ.
【 Minh chủ mạnh mẽ trở về! Uy vũ khí phách! Một người xông vào bệnh viện tâm thần, cứu vớt bệnh nhân của Tố Nguyên. 】
【 Khẩu hiệu của chúng ta là: Một người cũng không thể thiếu! 】