Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 207 - Chương 207 - Chào Mừng Về Nhà (1)

Chương 207 - Chào Mừng Về Nhà (1)
Chương 207 - Chào Mừng Về Nhà (1)

Editor: EC-Bắc-Hà

Tất Do tỉnh tỉnh mê mê bị người mang khỏi bệnh viện tâm thần Tố Nguyên, ban đầu cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chẳng bao lâu sau, anh ta được đưa vào bệnh viện tâm thần khác, nhìn thấy một đám người xa lạ. Những người này không khác những người bạn nhỏ ở Tố Nguyên lắm, thế nhưng hoàn toàn không có sức sống mà bệnh tâm thần nên có, đè nén, u ám, tâm lý đề phòng mạnh. Anh ta định chào hỏi bọn họ, lại nhận lấy cách đối xử cộc cằn và lạnh lùng.

Tất Do ngỡ ngàng, luống cuống, anh ta ngồi xổm ở cổng chờ mong có người đến đón. Nhưng mãi đến lúc xế chiều mặt trời lặn, màn đêm buông xuống cũng không nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Anh ta nhận ra có khả năng bản thân không trở về được, trong lòng ngập tràn sợ hãi, bắt đầu phản kháng, giãy giụa, định bỏ trốn. Tiếp theo, anh ta bị giam vào phòng tối.

Trước mặt hoàn toàn là lạnh lẽo, đen kịt, Tất Do núp ở góc tường run lẩy bẩy, trong miệng không ngừng gọi thứ anh ta yêu thích, liên tục gọi, liên tục gọi, gọi đến lúc miệng đắng lưỡi khô, giọng nói khàn khàn, cơ thể bị đông lạnh cứng đờ, ý thức dần mơ màng, dường như đã qua một thế kỷ, khi anh ta cho rằng mình sắp tan biến, bên tai bỗng vang lên âm thanh mở cửa kim loại, tia nắng từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên người anh ta.

Tất Do nheo đôi mắt chua xót, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đứng ngược sáng, ngay sau đó anh ta nghe y nói: "Tất Do, tôi tới đón anh về nhà."

Trung phút giây này, Tất Do lại cảm giác mình vẫn sống đến bây giờ.

Tiếp đó, anh ta được bàn tay ấm áp kéo ra khỏi thế giới đen kịt, gặp lại ánh sáng.

Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc này, Tất Do lau nước mắt nói: "Mẹ, sau này con sẽ không tùy tiện đi với người lạ nữa."

An Nhàn: "..."

Các anh bàn bạc trước với nhau sao? Gọi "mẹ" thuận miệng như vậy.

Bệnh nhân số hai đã mang về rồi, tiếp tục người kế tiếp.

Hồng Trần là người bệnh mắc di tình chứng, sống ở trong thế giới kỳ ảo do mình xây dựng, thờ ơ với mọi chuyện bên ngoài. Cho đến một ngày, cô ấy rời bệnh viện tâm thần Tố Nguyên, bị người đưa đến bệnh viện tâm thần khác. Nơi này giống như một thế giới khuôn mẫu, trống rỗng, không thú vị, đơn điệu. Tất cả mọi người là một phong cách, giống như con chim cánh cụt mặc com lê, vụng về mà không được tự nhiên, có vài hành động khác người sẽ bị chuyên viên trị liệu và điều dưỡng dạy cách làm người. Đối mặt đám người sao chép, sản xuất hàng loạt, Hồng Trần cũng không thể tiếp tục vui vẻ tưởng tượng, cô ấy cảm thấy mình là bệnh nhân tâm thần "bình thường" duy nhất trong bệnh viện này.

Không có so sánh sẽ không tổn thương, cô ấy phát hiện người yêu phù hợp nhất với bản thân thực ra vẫn luôn ở bên mình: "Y" bao dung sự tùy hứng, tôn trọng điều cô ấy thích, sáng tạo không gian cho cô ấy thể hiện tài năng, bảo vệ, quan tâm, làm bạn cùng cô ấy, vĩnh viễn không ghét bỏ, cũng sẽ không bỏ rơi cô.

"Y" chính là Tố Nguyên, người yêu đáng giá để cô trao tất cả tình cảm.

Hồng Trần tỉnh ngộ.

Khi An Nhàn tới đón cô ấy, cô lộ ra một nụ cười hạnh phúc và hiểu rõ: Nhìn đi: "Y" thực sự không bỏ rơi cô ấy.

Hồng Trần: Đi thôi, tôi không thể chờ đợi muốn trở về, nói cho "y" rằng tôi cũng yêu "y". "

An Nhàn:"? "

Sau khi thành công đưa bệnh nhân số ba về, quá trình tiếp theo hết sức thuận lợi, những bệnh viện tâm thần còn lại cũng nhận được tin tức, biểu hiện rất phối hợp. Nhìn thấy An Nhàn xuất hiện, ngay lập tức chủ động chỉnh lý bệnh nhân cho trắng nõn, sạch sẽ, đóng gói đưa đến tay cô, giảm bớt không ít phiền phức.

Bọn họ phối hợp như vậy cũng không hoàn toàn do Minh chủ uy hiếp, chủ yếu là sợ sệt mọi người chú ý. Mặc dù hầu hết bệnh viện tâm thần vẫn tính nề nếp, nhưng cũng không thể đề phòng một số người phát rồ thi hành bạo lực, hành hạ bệnh nhân, hoặc làm thí nghiệm trên người bọn họ. Ngày thường có hành vi trái pháp luật, hiển nhiên không dám công khai.

Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng tất cả mọi việc bên trong đều không chạy thoát khỏi sự dò xét của thần thức An Nhàn. Nếu độc thủ phía sau màn* để ý đến những bệnh nhân này, lựa chọn thay đổi bệnh viện tâm thần, hiển nhiên không phải là nơi nào cũng tuân thủ quy củ đạo đức. Cho dù mặt ngoài hành động tốt bao nhiêu, một số dụng cụ thí nghiệm nào đó không nên xuất hiện trong bệnh viện tâm thần vẫn bị vạch trần hành vi phạm pháp của bọn họ.

*: Độc thủ sau màn: Phép hoán dụ, chỉ người đứng sau gây chuyện xấu.

An Nhàn cũng không xông vào trong quay chụp linh tinh, bây giờ chưa phải lúc phơi bày ánh sáng. Lần này ngoài đón bệnh nhân của cô ra thì còn để mắt tới những bệnh nhân bị hại khác bên trong các bệnh viện tâm thần này.

Không rõ những năm nay phòng nghiên cứu đã giết hại bao nhiêu người vô tội, hầu như mỗi bệnh viện tâm thần đều phát hiện vài người bị hại. An Nhàn muốn đợi thời cơ chín muồi sẽ nghĩ cách nhận từng người vào Tố Nguyên.

Chở sáu bệnh nhân thành công đòi về, An Nhàn lái xe đến bệnh viện tâm thần cuối cùng. Ban đầu cô nghĩ đưa bọn họ về Tố Nguyên trước, kết quả mấy tên này kiên quyết muốn đi cùng cô.

Năm nam, hai nữ chen chúc trong một chiếc xe:" Thân mật khăng khít ". Cũng may lúc trước An Nhàn mua kiểu xe gia đình dùng trong thực tế, không gian bên trong tương đối rộng rãi, tiêu chuẩn ngồi năm người, bảy người cố gắng chen chúc cũng đủ. Nhưng bởi vì phát trực tiếp mà xe An Nhàn bị cảnh sát giao thông để mắt đến, chở quá tải một cách lộ liễu nên người đó đứng chờ ở ngay đầu đường cần đi qua, chặn xe lại phạt tiền, nhân cơ hội xin chữ kí, chụp ảnh chung.

Các cảnh sát giao thông bày tỏ: Đây là lần bọn họ hủy bỏ giấy phạt vui vẻ nhất.

Trong trực tiếp cười lăn cười bò, ồn ào biểu đạt lên án nghiêm trọng các cảnh sát giao thông lấy việc công làm tư.

An Nhàn ngừng xe ở cổng Thác Hộ Nhị viện, ngay lập tức có một người đàn ông trung niên ra đón tiếp, đang định chào thì đã thấy cửa xe sau mở ra, bên trong tấp nập bước đến một, hai, ba, năm.. người trung bình cao 175 cen ti mét, mặc quần áo bệnh nhân kiểu dáng khác nhau.

Khóe miệng người đàn ông trung niên co rút vài cái cố gắng nở nụ cười thân thiện với An Nhàn:" Minh chủ, chào mừng đến bệnh viện tham quan. "

An Nhàn thấy đằng sau lưng ông ta không có ai, hỏi:

" Bệnh nhân của tôi đâu? "

" À, chào anh, tôi là Vương Khánh, phó viện trưởng bệnh viện. "

Người đàn ông trung niên liếc qua máy ghi hình trực tiếp mini, nhỏ giọng nói,

" Có thể trò chuyện "riêng" với Lạc Y tiên sinh không? "

An Nhàn dùng thần thức dò xét bên trong Thác Hộ Nhị viện một vòng, không phát hiện người cô muốn tìm, ánh mắt ngưng lại:" Bobby ở đâu? "

Vương Khánh cười khổ nói:" Anh, anh ta bỏ trốn."

Bình Luận (0)
Comment