Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210 - Niết Bàn (2)

Chương 210 - Niết Bàn (2)
Chương 210 - Niết Bàn (2)

Editor: EC-Bắc-Hà.

Không mảnh vải che thân, một sợi lông không mọc, cả người trơn bóng, ngay cả lông mày cũng không có. Dáng người to lớn, làn da bóng loáng, trên gương mặt tuấn tú, chín chắn lộ ra biểu cảm đơn thuần trẻ con, đôi mắt trong suốt không nhiễm một hạt bụi, như đứa trẻ quấn quít cha mẹ mà nhìn An Nhàn.

Bây giờ anh như một tờ giấy trắng, không khác gì đứa bé mới sinh, nhưng dù sao thì niết bàn trùng sinh khác với chuyển kiếp đầu thai, chẳng mấy chốc kí ức trước đây sẽ theo sự thích nghi của anh mà dần dần khôi phục lại.

Nhìn thấy bộ dạng này, An Nhàn hơi buồn cười. Cường giả cấp S, nam thần uy nghiêm, lãnh khốc mà mọi người sùng bái đã biến thành nhi đồng lớn tuổi thanh tú.

Cũng may là ở đây không có người ngoài, nếu không ngày mai trang đầu chắc chắn sẽ trở thành "Giật mình thấy thần tiên trụi lông hạ phàm, khỏa thân chạy giữa cánh đồng hoa."

Đúng lúc này, từ bụng Hạ Lẫm truyền đến âm thanh ùng ục kinh thiên động địa*.

*long trời lở đất.

An Nhàn theo bản năng liếc mắt xuống, sau đó không thể tránh mà nhìn thấy một thứ trụi lủi.

Nhanh chóng thu ánh mắt về, trong đầu cũng tự đánh mosaic*, An Nhàn giữ bình tĩnh nói: "Đi thôi, đi về ăn cơm."

*Làm mờ đi.

Cẩn thận nhớ lại, hình như con hàng này vẫn chưa ăn cơm từ khi quay về từ đảo Asser, hẳn là đã đói tới mức ngực dán vào lưng rồi.

Hạ Lẫm như con gà con đi theo An Nhàn vào ngôi nhà nhỏ.

An Nhàn mặc quần áo cho anh xong, để anh ngồi yên trên ghế sa lon, sau đó đi vào bếp chuẩn bị thức ăn.

Hạ Lẫm ngồi chưa đến năm giây thì đã giẫm dép lê mò tới phòng bếp, quẹt qua bên người An Nhàn, tò mò nhìn cô chế biến nguyên liệu nấu ăn, thỉnh thoảng còn chạm vào.

An Nhàn cũng không đuổi anh ra ngoài, mà lấy ra một phần nguyên liệu nấu ăn khác, cầm tay chỉ anh ta nên chế biến thế nào.

Hạ Lẫm rất chăm chú học tập, trên mặt ngập tràn nụ cười vui vẻ. Không có trải qua thử thách thế tục, lòng người chìm nổi, như viên ngọc thô sơ tinh khiết nhất, cẩn thận gọt giũa từ mọi thứ anh nhìn thấy.

Hai người bận rộn hơn hai giờ trong phòng bếp thì mới làm cơm xong, mỗi món ăn đều làm hai phần, một phần là An Nhàn làm, một phần là Hạ Lẫm làm, cho dù là phân lượng hay vẻ ngoài cũng không thua kém bao nhiêu.

Năng lực học tập của Hạ "bảo bảo" khiến An Nhàn hơi giật mình, phải biết lúc ban nãy cô làm cơm đã áp dụng thủ pháp luyện dược và phương pháp vận khí, mà Hạ Lẫm chỉ nhìn bên ngoài đã dựa trên sự hiểu biết của mình để làm ra món ăn không kém cô bao nhiêu.

Nhưng mà chờ sau khi An Nhàn thực sự nếm thử, mới biết cô đã kết luận quá sớm. Quy trình giống nhau, độ lửa giống nhau, gia vị giống nhau nhưng lại tạo ra hương vị khác biệt hoàn toàn. Ở trên điều kiện giữ lại dinh dưỡng thức ăn, An Nhàn đề cao hương vị lên mức lớn nhất; mà Hạ Lẫm thì hoàn toàn bỏ qua hương vi, chỉ giữ lại dinh dưỡng trong thức ăn.

Có thể tưởng tượng ra, thức ăn Hạ Lẫm nấu có bao nhiêu.. Tàn khốc, ăn đến mức khiến An Nhàn hoài nghi cuộc đời, dù sao bề ngoài chúng nó thật sự rất không tồi, ai có thể nhìn ra đây là chế biến hắc ám*?

*: Kinh khủng.

Tất cả thức ăn trên bàn, cuối cùng đều nằm trong bụng Hạ Lẫm, một chút cặn thừa cũng không dư lại. Nếu không phải vẫn còn ánh phản chiếu từ dầu mỡ, suýt nữa An Nhàn cũng cho rằng đống bát đĩa này đã được rửa qua.

Sau bữa ăn, An Nhàn ngâm một túi trà tiêu hóa cho Hạ Lẫm, tiếp theo dẫn anh ra ngoài đi dạo, Sư Vệ cũng đi theo, cãi nhau ầm ĩ với Hạ Lẫm trên đường, sống chung vô cùng hòa thuận.

An Nhàn ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn Sư Vệ và Hạ Lẫm đang vui vẻ đùa giỡn, trong lòng cô biết không thể để cho người khác phát hiện sự tồn tại của anh, ít nhất không thể vào lúc anh chưa khôi phục trí nhớ xong.

"Hạ Lẫm, lại đây." An Nhàn vẫy tay với Hạ Lẫm.

Hạ Lẫm chạy chậm đến, ngồi xổm trước mặt cô, hai mắt phát sáng mà nhìn cô.

"Mẹ."

Một câu "Mẹ" không hề báo trước cứ thế đã chặn lại lời An Nhàn sắp nói ra.

Mấy hôm nay là xảy ra chuyện gì thế? Đâu đâu cũng có người gọi cô là "Mẹ"? Cho dù muốn gọi cũng nên gọi "Ba ba" nha?

An Nhàn đưa một viên dược cho cho Hạ Lẫm: "Ăn nó."

Hạ Lẫm nhận lấy viên dược, không hề nghĩ ngợi đã ném vào trong miệng, nhai vài lần thì nuốt xuống.

Chưa được một lúc, các cơ trên mặt Hạ Lẫm bắt đầu động đậy rất kì dị, khung xương lông mày nhô lên, khóe mắt kéo dài, cái cằm vót nhọn, mặc dù chỉ điều chỉnh vài bộ phận nhưng đã tạo ra thay đổi nghiêng trời lệch đất lên bề ngoài, cộng thêm đầu trọc và không có lông mày, chỉ sợ dù là người quen biết anh cũng rất khó nhận ra.

Vừa nãy An Nhàn cho anh ăn Dịch Dung đan, có thể ngẫu nhiên thay đổi tướng mạo của một người (Cái gọi "ngẫu nhiên", chính là bản thân mình cũng không biết sau khi ăn Dịch Dung đan sẽ biến thành hình dáng gì), dược hiệu chỉ có hai tháng. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hai tháng sau, hẳn là anh sẽ khôi phục được trí nhớ.

"Mẹ, còn gì nữa không?" Hạ Lẫm vỗ vỗ bụng, cảm thấy mình có thể ăn thêm vài chục, hơn trăm viên nữa.

An Nhàn đờ đẫn nhìn anh nói:

"Đừng gọi tôi là" Mẹ "."

"Mẹ không phải là" mẹ "của con ư?" Hạ Lẫm hoàn mỹ kế thừa tình kết của chim non Phượng Hoàng, coi người đầu tiên nhìn thấy sau khi "ra đời" là mẹ của mình. Đối với anh mà nói: "Mẹ" đại diện cho người sáng tạo ra anh, không liên quan đến giới tính.

".. Nếu như anh nhất định phải gọi, vậy thì gọi" ba ba "đi. An Nhàn tâm huyết dâng trào phúc hắc một lần. Chờ sau khi ai đó khôi phục trí nhớ, không biết sẽ đối xử với đoạn lịch sử đen tối này như thế nào.

" Ba ba. "Hạ Lẫm ngoan ngoãn gọi.

An Nhàn khen ngợi vỗ cái đầu trọc của anh, thưởng cho anh một viên kẹo: Chàng trai, có tương lai!

Hạ Lẫm cười híp mắt ngậm viên kẹo ngọt, ngọt đến vui vẻ vô cùng.

So sánh với anh trước đây, lại nhìn anh bây giờ, An Nhàn bỗng có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Vài ngày sau, cánh đồng hoa đã sửa sang xong, An Nhàn dẫn theo Hạ Lẫm, cùng nhau đi đến bệnh viện tâm thần. Không còn cách nào khác, bây giờ" bảo bảo "nào đó không có năng lực tự lập, không thể rời người. Bệnh viện tâm thần là nơi phù hợp nhất để anh sinh sống bây giờ, mà tuyệt đối sẽ không có ai nghi ngờ trí thông minh của anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường --

Hạ Lẫm: Hoa Hoa~

An Nhàn: Không biết lớn nhỏ, gọi" ba ba".

Hạ Lẫm:. Ra đời, sớm muộn cũng có một ngày phải trả giá.

Bình Luận (0)
Comment