Editor: EC-Bắc-Hà
"Vị này là.." Gleyre nhìn đầu bóng loáng đứng bên An Nhàn, nghi ngờ hỏi.
"Tình huống của anh ấy khá đặc biệt, không cần làm thủ tục nhập viện, tùy tiện sắp xếp một căn phòng để anh ấy ở một thời gian ngắn là được rồi." An Nhàn trả lời.
Gleyre không có hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở: "Phía bên mình không có vấn đề, nhưng mà cậu cần phải chú ý hai tên chuyên viên giám sát kia."
Nhân viên bên ngoài tiến vào ở bệnh viện tâm thần trước đây đều bị đuổi đi, chỉ còn lại hai tên chuyên viên giám sát. An Nhàn gióng chống khua chiêng đón tất cả bệnh nhân bị di chuyển ra ngoài trở về, các chuyên viên giám sát cảm giác uy quyền bị khiêu chiến đang kìm nén giận dữ trong bụng, chuẩn bị gây chuyện.
An Nhàn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
"Đúng rồi." Gleyre chỉ ngón tay vào Hạ Lẫm hỏi: "Tên anh ấy là gì?"
An Nhàn ngừng lại, trả lời: "Anh có thể gọi anh ấy là..'Bối gia'."
Hạ Lẫm đang nhìn xung quanh nghe vậy, khó hiểu nhìn về phía An Nhàn, mở miệng nói: "Ba ba.."
Gleyre: "..."
An Nhàn không chờ Hạ Lẫm đặt câu hỏi, vừa kéo anh đi về phía ngoài cửa vừa nói: "Việc sắp xếp phòng ở giao cho anh, tôi dẫn anh ấy đi làm quen hoàn cảnh một chút trước."
Gleyre: Khoan đã, trước tiên có thể giải thích vấn đề "ba ba' một chút mới đi không?
Ra ngoài văn phòng, Hạ Lẫm mới hỏi:" Ba ba, con không phải tên là 'Hạ Lẫm' à? Vì sao ba ba lại nói với người khác tên con là 'Bối Gia'? "
An Nhàn bình tĩnh đáp:" 'Hạ Lẫm' là một mình tôi gọi, những người khác chỉ có thể gọi anh là 'Bối Gia'. "
Ừm, 'Hạ Lẫm' là tên thân mật dành riêng cho ba ba?
Tâm trạng Hạ Lẫm bay nhảy, ôm chặt lấy An Nhàn:" Hì hì. "
An Nhàn liếc mắt: Có cái gì thú vị mà cười ngây ngô thế?
" Viện trưởng Lạc Y, cuối cùng anh đã lộ diện. "Từ hành lang phía trước truyền đến một giọng nói, An Nhàn theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông mặc trang phục chuyên viên giám sát đang đứng cách đó không xa. Một tên chuyên viên giám sát hơi mập trong đó nói:" Tôi còn nghĩ rằng anh cố ý trốn tránh không nhìn chúng tôi cơ. "
" Có việc gì? "An Nhàn đứng lại, hờ hững nhìn qua bọn họ, hoàn toàn không có suy nghĩ đáp lại lời không tốt của họ.
Hạ Lẫm cảm giác được địch ý từ đối phương, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, theo bản năng tỏa ra uy áp, khóa chặt mục tiêu.
Hai tên chuyên viên giám sát chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh một trận, tất cả đều kinh nghi bất định* nhìn về phía người đàn ông trọc đầu bên cạnh An Nhàn.
*: Kinh sợ, không chắc chắn.
An Nhàn vỗ lên lưng Hạ Lẫm, người này lập tức thu lại răng nanh, trong nháy mắt trên mặt anh tan rã sương lạnh, trở về dáng vẻ xuân về hoa nở.
Nhìn vẻ mặt vô hại của Hạ Lẫm, hai tên chuyên viên giám sát gần như đều cho rằng tim đập nhanh ban nãy là giả. Sau một hồi lâu, tên chuyên viên giám sát da đen kia nghiêm túc nói:" Viện trưởng Lạc Y, anh từ chối mệnh lệnh của cấp trên, kiên trì đón bệnh nhân quay về Tố Nguyên, phải chăng anh đã chuẩn bị tốt để gánh lấy hậu quả rồi? "
" Gánh hậu quả gì? "
" Bảo đảm tất cả bệnh nhân của anh bình thường. "Người da đen nói:" Nếu như lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ có quyền thi hành thủ đoạn đặc biệt với anh. "
" Bảo đảm tất cả bệnh nhân của tôi 'bình thường' ư? "An Nhàn lộ ra biểu cảm" Hình như anh đang đùa tôi ":" Bệnh nhân của tôi đều là người mắc bệnh tâm thần, anh lại muốn tôi bảo đảm tất cả bọn họ 'bình thường'? Tôi không biết người khác có thể làm được hay không, dù sao tôi cũng không làm được. "
Người da đen bị lời nói đúng lý chặn lời, qua hồi lâu mới hung tợn nói:" Anh biết hàm ý của tôi! Tôi nói anh bảo đảm tinh thần trong bệnh viện anh, sẽ không xảy ra việc bạo loạn tinh thần lần nữa. "
" Nếu như anh có thể tìm được bệnh viện tinh thần nào không xảy ra bạo loạn tinh thần, tôi lập tức chuyển bệnh nhân của tôi qua đó. "An Nhàn không hề nhân nhượng:" Dù là bệnh viện tâm thần nào cũng không thể hứa hẹn chuyện vô lý như thế này, chúng tôi chỉ có thể ở trong phạm vi năng lực mà dốc hết khả năng bảo vệ càng nhiều bệnh nhân an toàn và khỏe mạnh hơn thôi. "
Không chờ bọn họ trả lời, An Nhàn lại nói:" Bản thân các anh là chuyên viên giám sát, vậy mà lại nói lời bất cẩn như thế, không thể không khiến tôi nảy sinh sự nghi ngờ đối với đạo đức nghề nghiệp và trình độ chuyên môn của các anh. "
Sắc mặt hai chuyên viên giám sát đỏ bừng, bọn họ đến để gây chuyện cho người ta, ngược lại không ngờ bị đối phương phê bình. Mặc dù địa vị của bọn họ không cao, nhưng bởi vì đặc thù của chức vụ, người khác luôn luôn khách khí, không dám đắc tội, đã bao giờ bị người khác oán hận trước mặt chứ?
Trong mắt chuyên viên giám sát hơi mập lóe lên sự nham hiểm, hung ác nói:" Lạc Y, đừng tưởng rằng anh có chút danh tiếng thì đã có thể không nhìn quy tắc, ở trong mắt một số nhân vật lớn, anh chẳng qua cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé mà thôi. Sớm muộn cũng có một ngày, anh sẽ trả giá đắt vì sự kiêu căng của mình. "
Nói xong, hai người giận dữ rời đi.
Vẻ mặt An Nhàn không thay đổi, một chút cũng không đặt bọn họ vào trong lòng. Quay đầu nhìn lại, phát hiện mặt Hạ Lẫm rất trầm tư, ít hơn vài phần đơn thuần, ẩn hiện uy nghi.
" Đang nghĩ gì thế? "An Nhàn hỏi.
Hạ Lẫm âm trầm nói:" Đang nghĩ làm sao để giết chết bọn họ? "
An Nhàn:" Nghĩ ra cách chưa? "
" Nghĩ đến rất nhiều. "Hạ Lẫm vô cùng tự tin:" Nhưng mà con cảm thấy chỉ cần một ngón tay mình đã đủ rồi. "Nói xong, quơ mười ngón tay trước mặt An Nhàn, sốt ruột nhìn cô:" Ba ba chọn đi, ba ba chọn ngón tay nào thì con dùng ngón đó. "
An Nhàn:".. Trước cứ giữ lại, khả năng sau này sẽ có tác dụng. "
" Ừm. "Hạ Lẫm tiếc nuối hạ tay xuống.
An Nhàn tìm thấy Hướng Phi tại thư viện, giới thiệu Hạ Lẫm với anh ta, nhờ anh ta chăm sóc một chút.
Hạ Lẫm lập tức căng thẳng:" Ba ba muốn đi đâu? "
" Tôi làm việc ở ngay đây, lúc ăn tối lại đến tìm anh. "Trấn an Hạ Lẫm xong, An Nhàn rời đi phòng đọc sách, trực tiếp đến phòng luyện dược.
Đã rất lâu không có hàng cho Hoa Hoa Thế Giới, Tố Nguyên cũng thiếu dược rất nghiêm trọng, trước mắt chỉ có thể cung cấp lượng dược phối chế thấp nhất cho bệnh nhân. Cô phải nhanh chóng tăng hiệu quả dự trữ của dược vật, cố gắng giúp những bệnh nhân tu luyện thất bại kia hồi phục sức khỏe, tăng lên thực lực.
Là một trong số những người quan trọng trong phòng nghiên cứu, Phạm Kiệt (Kiều Khắc Sâm) chết mang đến ảnh hưởng to lớn cho phòng nghiên cứu. Bọn họ không xác định được là chết dưới tay nhà họ Kiều, hay là chết dưới tay người biết thân phận thực sự của anh ta. Cái trước còn tốt, nếu là cái sau thì hiển nhiên đối phương hướng đến phòng nghiên cứu, chuyện này không thể không khiến bọn họ cảnh giác.
Trước mắt bọn họ xác định được hai đối tượng tình nghi, thứ nhất là Kiều Cổ Tư, thứ hai là An Nhàn. Vốn dĩ hành động thu mua bệnh viện tâm thần của An Nhàn cũng không khiến bọn họ chú ý, nhưng sau khi Kiều Vưu Lợi tiến vào thì bọn họ phát hiện bệnh nhân trọng điểm đối phương điều trị đều là vật thí nghiệm bị bọn họ vứt bỏ.
Mặc dù chỉ là nghi ngờ nhưng bọn họ cũng không dám mạo hiểm, vì thế nhân cơ hội Hạ Lẫm" chiến tử* ", An Nhàn" mất tích ", đã tiến hành dọn dẹp Tố Nguyên. Một mặt muốn ép An Nhàn ra tay, mặt khác để thăm dò Hạ Lẫm có tử vong không.
*: Chết trong chiến tranh.
Kết quả là nửa vui nửa buồn, vui là có vẻ Hạ Lẫm thật sự đã chết, nhìn thấy" bạn trai "của mình bị chèn ép cũng không ra mặt ngăn cản. Lo lắng là, An Nhàn khó đối phó hơn dự đoán của bọn họ. Anh dũng cảm mà thận trọng, không tuân theo quy tắc cũ, biết lợi dụng dư luận và danh tiếng để tạo ưu thế cho mình, cầu thắng lợi trong nguy hiểm. Kể từ lúc đó, bọn họ ngược lại không còn cách nào sử dụng thủ đoạn thông thường để gây khó dễ cho cậu.
" Nếu thủ đoạn bình thường không được, vậy thì trực tiếp động thủ đi. "Trong phòng, một người đàn ông tóc vàng khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc quần áo xa xỉ chầm chậm nói.
" Corndil, chỉ là một chuyên viên trị liệu nhỏ bé, có đáng giá để chúng ta làm lớn chuyện như thế không? "Giọng nói của người đàn ông tóc đen quăn tít lạnh lùng.
Người đàn ông tóc vàng liếc mắt nhìn anh ta, cười nói:" Vĩnh Đạt, vừa rồi cậu cũng nói, chỉ là một chuyên viên trị liệu nhỏ bé, thì giết có sao đâu? "
" Hành động lúc trước của Kiều Khắc Sâm đã rút dây động rừng. "Mặt vĩnh Đạt không cảm xúc nói:" Nếu chúng ta vẫn tiếp tục nhằm vào Minh chủ, trong các fans hâm mộ của y không thiếu người quyền quý, rất khó nói bọn họ sẽ không tra xét đến ngọn ngành."