Editor: EC-Bắc-Hà
"Vậy để bọn họ tra xét là được rồi." Corndil thách thức mà nhìn anh ta: "Vĩnh Đạt, đừng lấy tư duy phàm nhân để suy xét vấn đề, chúng ta đã nắm giữ con đường trường sinh, có được vô tận tiền tài và địa vị cao quý, toàn bộ thế giới đều là sân chơi của chúng ta, còn điều gì có thể trói buộc chúng ta chứ? Đương nhiên, nếu anh cảm thấy giết người quá nhàm chán thì có thể chơi những trò xấu xa khác, cho dù chơi chết mình, cùng lắm lại thay cơ thể khác làm lại từ đầu."
Giọng nói Vĩnh Đạt lạnh lùng: "Anh đừng quên Kiều Khắc Sâm chết thế nào. Anh ta sử dụng phương pháp đoạt xá mới nhất, kết quả vẫn bị người giết. Theo lý mà nói, chỉ cần thần hồn anh ta không biến mất, thì có thể tìm cơ thể khác rồi sống lại. Nhưng đến nay anh ta vẫn không liên lạc với chúng ta, hiển nhiên là sống lại thất bại."
Corndil nhếch miệng, cười nói:
"Anh cho rằng phương pháp đoạt xá anh ta sử dụng thật sự là mới nhất sao?"
Trong mắt Vĩnh Đạt lóe lên vẻ kinh ngạc:
"Không phải ư?"
"Dĩ nhiên không phải." Corndil dùng ngón tay quấn lọn tóc xoăn bên tai, hời hợt nói: "Anh đừng quên là anh ta không có trải qua" lễ tẩy rửa ", tinh thần không thuần khiết, có thể thành công đoạt xá một lần cũng xem như anh ta may mắn."
Vĩnh Đạt trầm mặt nói: "Đến cả anh ta mà các anh cũng từ bỏ sao?"
"Đây cũng không phải ý của tôi." Corndil chỉ lên trên: "Có người cảm thấy Kiều Khắc Sâm hai lòng, muốn xóa tên anh ta khỏi tổ chức mà thôi."
Vĩnh Đạt im lặng, sau một hồi lâu, anh ta đứng lên nói: "Chuyện của chuyên viên trị liệu kia, tôi không muốn phụ trách, anh tự nhìn rồi giải quyết đi."
Nói xong, nhanh chân bước ra khỏi căn phòng, để lại một mình Corndil âm dương quái khí cười không ngừng.
Lúc này, An Nhàn còn không biết có người mài dao xoèn xoẹt về phía cô.
Cô ở trong phòng luyện dược ba ngày, không chỉ làm đa dạng kệ hàng Hoa Hoa Thế Giới, còn dự trữ lượng dược để vài chục bệnh nhân sử dụng một tuần. Đợi cô phân chia các dược vật này xong, thì bắt đầu phát thẻ thân thiết, vì chào mời nhóm hội viên đầu tiên của phái Tố Nguyên.
Phái Tố Nguyên lấy danh nghĩa "Nghiên cứu dược liệu hoa cỏ" thành lập, An Nhàn dự định bắt đầu từ trồng trọt, để thành viên khoác lên vẻ ngoài nông dân chuyên trồng hoa và dược nông*, điệu thấp tu luyện, từng bước phát triển thế lực.
*dược nông: Cây thuốc, điệu thấp: Khiêm tốn.
Lựa chọn nhóm hội viên đầu tiên vô cùng quan trọng, không chỉ vì bọn họ là sức mạnh chân chính của phái Tố Nguyên, mà còn gánh vác trách nhiệm bồi dưỡng đệ tử.
An Nhàn có năm điều không cần, tâm tư không tốt không cần, người có tư chất quá kém cỏi không cần, dẫn theo người già trẻ em không cần, người có lai lịch không rõ không cần, người có thân thể và tinh thần khỏe mạnh cũng không cần.
Đầu tiên cô loại bỏ đám người Gleyre, bởi vì cơ thể và tinh thần bọn họ đều mạnh khỏe, hơn nữa còn dìu già dắt trẻ, không thể trở thành nhóm đối tượng phát triển đầu tiên được.
Những người bệnh tâm thần do tu luyện thất bại không như vậy, phần lớn bọn họ có tình trạng bệnh khó phục hồi, không ràng buộc, tư chất thượng đẳng, độ tán thành với Tố Nguyên cao, trừ thần kinh có vấn đề ra, gần như không còn khuyết điểm khác.
An Nhàn lựa chọn mười lăm người, trong đó bao gồm bảy người bị chuyển đi lúc trước.
Phát mười lăm tấm thẻ thân thiết đến tay bọn họ, chưa đến mười phút thì phái Tố Nguyên đã nhiều hơn mười lăm hội viên được chứng nhận.
"Ba ba." Hạ Lẫm tìm được An Nhàn, chỉ vào bản thân hỏi: "Thẻ thân thiết của con đâu?"
An Nhàn nhìn anh một cái, trả lời:
"Anh không cần thẻ thân thiết."
"Vì sao?" Vẻ mặt Hạ Lẫm tổn thương nhìn cô.
"Anh gọi tôi là gì?"
"Ba ba nha."
"Ba ba của anh là chưởng môn phái Tố Nguyên, anh chính là chưởng môn đời kế tiếp, không cần chứng nhận cũng là người phái Tố Nguyên."
Chưởng môn, đời, thứ hai! Trong mắt Hạ Lẫm lóe lên ánh sáng sáng loáng giống cái đầu anh ta, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm giác bức cách của mình tăng vụt!
An Nhàn giúp từng người trong mười lăm tên tinh (thần bệnh) anh chải vuốt kinh mạch, điều hòa hơi thở, phối chế dược vật, sau đó dẫn đi khai hoang, dạy bọn họ trồng hoa, trồng cây. Nhưng mà đoán chừng An Nhàn vừa bắt đầu đã có chút sai lầm, cô chọn lựa bọn nhóc này, đều là bệnh tâm thần trong bệnh tâm thần, đâu có từng bước trồng trọt trên đất? Mỗi người đều như con ngựa hoang thoát cương, thả bay bản thân, hoàn toàn không bị khống chế.
Cuối cùng, An Nhàn vung tay lên, chia ra mười lăm mảnh đất hoang, để bọn họ tự chọn một mảnh, sau đó dựa theo sự yêu thích của bọn họ để phân chia hạt giống hoặc mầm cây khác nhau, cho bọn họ tự do phát huy thiên phú trồng trọt. Dù sao cũng là ruộng thí nghiệm, bất kể trồng ra cái gì kì lạ thì An Nhàn sẽ không giật mình.
Hạ Lẫm cũng nhận một mảnh đất, trồng Mãn Thiên Tinh, nó và Thiết Bố Sam là hai minh tinh đánh võ từng tỏa sáng trên trận bắn bóng.
Chỉ ở trong bệnh viện tâm thần chờ đợi ba ngày mà Hạ Lẫm đã thích nơi này, làm quen rất nhiều anh bạn nhỏ có trí thông minh tương đương với anh, còn vì giữ gìn địa vị độc sủng "chưởng môn đời kế tiếp" nên đấu một trận với tên nhóc nào đó thích gọi An Nhàn là "mẹ", cuối cùng lấy thực lực áp đảo giành lấy thắng lợi.
Xong chuyên, anh chạy đến trước mặt An Nhàn, ngạo nghễ nói: "Sau này dù là 'ba ba' hay 'mẹ', cũng chỉ có một mình con được gọi."
An Nhàn yên lặng ghi lại những lời này, để sau này làm vũ khí đen đối phó ai đó.
Lại qua hai ngày, An Nhàn quyết định quay về núi Tư Du một chuyến, Hạ Lẫm hiển nhiên cũng cùng một chỗ với cô.
Lúc lái xe vào núi Tư Du, An Nhàn bỗng xuất hiện cảm giác bị người dòm ngó.
Cô tỉnh bơ thả ra thần thức, rất nhanh bắt được người ẩn núp trong chỗ tối. Tất cả có hai người, tinh thần lực ít nhất cũng từ cấp A trở lên, trên người mang sát khí, chắc hẳn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Trong lòng An Nhàn biết người đến không có ý tốt, nhưng cô cũng không làm hành động gì khác thường, tiếp tục lái xe về phía ngôi nhà nhỏ.
Đúng lúc rẽ, bốn phía bỗng hiện ra một tấm lưới tinh thần, phá hủy đồng hồ điện tử khiến xe dừng ở trong đường hẹp, ngay lập tức thấy hai chùm sáng phóng thẳng tới bên này.
Nhưng mà trước khi bọn họ bắn, An Nhàn đã mang theo Hạ Lẫm nhảy xuống xe.
Sau khi kẻ ám sát nhìn thấy hai người nhảy xuống xe, liền biến mất trong tầm nhìn của bọn họ. Đang sợ hãi, bỗng cảm giác sau lưng lạnh lẽo, chưa kịp tránh né thì đã mất đi ý thức.
An Nhàn chỉ đánh ngất xỉu một người trong số đó, mà người bên cạnh trực tiếp bị Hạ Lẫm bẽ gãy cổ.
Anh kéo thi thể tới trước mặt An Nhàn, tranh công nói: "Ba ba mau nhìn, con giết chết tên này."
An Nhàn: Sau khi Hạ Lẫm sống lại, có phải tam quan xảy ra vấn đề không? Một lời không hợp thì giết người chơi thật sự tốt à?
Để tránh anh xem giết người là một thành tựu, mặt An Nhàn lạnh tanh cảnh cáo: "Sau này không cho phép tùy tiện giết người."
Không nhận được khen thưởng, ngươc lại bị mắng, tâm trạng Hạ Lẫm sa sút, buồn bực ném thi thể trong tay đi, còn ghét bỏ đá thêm hai cái.
An Nhàn không để ý đến anh, lục lọi cơ thể hai người họ một lúc, ngoài vũ khí ra thì không còn bất kì đồ vật gì để chứng minh thân phận. Cô đặt tay lên trán người đã chết kia, muốn đọc kí ức của anh ta. Tuy nhiên linh thức của cô vừa tiến vào, đầu óc của anh ta đã nổ tung một cách quỷ dị, cũng không xuất hiện cảnh tượng óc văng khắp nơi, chỉ đánh nứt tinh thần, hoàn toàn phá hủy bộ não.
An Nhàn nhíu mày, lại nhìn về phía kẻ ám sát ngất xỉu kia, đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào thì đã thấy Hạ Lẫm học động tác vừa rồi của cô, đặt tay lên trán người kia.
"Không được.." Còn chưa dứt lời đã nghe một tiếng "phốc", cái đầu người kia bỗng nổ tung dưới bàn tay Hạ Lẫm, lần này thật sự là óc văng khắp nơi, vô cùng thê thảm.
An Nhàn: "..."
Xem ra cô thật sự phải uốn nắn tam quan của ai đó rồi, đồng thời dạy anh khống chế sức mạnh như thế nào.
Nếu người đã chết thì An Nhàn cũng không xoắn xuýt nữa, tìm một nơi bí mật để chôn hai thi thể này.
Cô có dự cảm, lần ám sát này chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo sẽ có càng nhiều kẻ ám sát, kẻ trước ngã xuống thì kẻ sau tiến lên chịu chết.
Nếu bọn họ sử dụng luật lệ thế tục gây phiền phức cho cô, khả năng cô còn cần hao phí hơi sức, nhưng bọn họ phái người đến ám sát, đơn giản là đến tặng đầu người cho cô, cho dù cao thủ cấp S cũng đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu.