Editor: Diệp Miểu
Đêm đó Corndil nhận được thông báo nhiệm vụ thất bại, trong lòng có chút kinh ngạc. Hai người cường hóa cấp A vốn đã được huấn luyện, đối phó với một gã chuyên viên trị liệu, theo lý mà nói thì hẳn là phải nắm chắc mới đúng, không ngờ ngược lại còn bị đối phương im hơi lặng tiếng giải quyết.
"Chẳng lẽ bên người y có cao thủ?" Corndil thì thào tự hỏi.
Tuy rằng người cường hóa cấp A không hiếm thấy như cấp S, nhưng cũng là trong vạn người chọn được một, anh ta thật sự khó có thể tin rằng một gã chuyên viên trị liệu có thể giết chết hai người cường hóa cấp A.
Corndil sờ sờ cằm, trầm tư một lát, sau đó gọi đến một dãy số, ra lệnh: "Phái thêm vài người nữa qua."
Anh ta muốn xem người này mệnh tốt tới mức nào.
Đêm khuya, Hạ Lẫm khoanh chân ngồi trong phòng, tu luyện như An Nhàn đã dặn dò, linh khí quanh quẩn trên người, thở ra hít vào, tuần hoàn lặp lại.
Bỗng nhiên, anh mạnh mẽ mở mắt ra, hào quang nảy sinh trong mắt bắn ra bốn phía, không hề thấy được vẻ đơn thuần như ban ngày. Người anh ta khẽ động, biến mất khỏi phòng trong một cái chớp mắt.
Một tiếng sau, thân ảnh anh đã xuất hiện ở giữa cánh đồng hoa, thân trên để trần, trên da rõ ràng dính vài vết máu mờ nhạt, hai chân dẫm nát bùn nhão ẩm ướt dưới mặt đất. Anh ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt khi thì mờ mịt, khi thì lạnh lùng nghiêm nghị, tinh thần lực xao động không ngừng, hơi thở hỗn loạn thổi cho cây cỏ ngã trái ngã phải, cả người rơi vào bên trong rối loạn khôn cùng.
"Hạ Lẫm." Một tiếng quát bỗng vang lên từ phía sau, giống như hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, nổi lên từng đợt gợn sóng lăn tăn.
Người Hạ Lẫm run lên, chậm rãi quay đầu, nhìn bóng người đang đi về phía anh, tinh tế mà thanh nhã, theo gió đi vào giấc mơ, mang đến cho anh cảm giác yên bình.
Thấy cô tới gần, hai mắt Hạ Lẫm dần dần dấu đi mờ mịt, khôi phục sáng trong trở lại.
"Ở đây làm gì?" An Nhàn đi đến bên người anh, thoáng nhìn qua vết máu trên người cùng hai chân dính đầy bùn đất, cũng không lộ ra nét mặt kỳ quái gì.
"Con cũng không biết." Hạ Lẫm cúi đầu, mắt nhìn chân, hoang mang nói: "Con ở trong này làm gì?"
"Cho dù không biết cũng trở về đi." An Nhàn xoay người chuẩn bị rời đi thì tay phải bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn cầm lấy.
An Nhàn nghiêng đầu nhìn lại, thấy Hạ Lẫm im lặng đứng bên cạnh, chờ cô dắt đi.
Cô cũng không nói gì, để anh tùy ý nắm tay, cùng nhau đi về phía ngôi nhà nhỏ.
"Ba ba." Hạ Lẫm mở miệng nói: "Con vừa rồi giống như nằm mơ."
"Mơ thấy cái gì?"
"Trong mơ con giết rất nhiều người, sau đó lại bị người khác giết, còn bị chém thành trăm mảnh."
Bước chân An Nhàn dừng lại một chút, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó.." Hạ Lẫm cười nói: "Sau đó ba ba xuất hiện, con lại sống đến bây giờ."
Đi vào trong nhà nhỏ, trước tiên An Nhàn đưa cho anh một cái khăn lông để anh lau chân, đỡ cho dẫm phải ở khắp nơi.
"Ba ba."
"Sao thế?"
Hạ Lẫm ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu nhìn An Nhàn, nở một nụ cười xán lạn tràn trề: "Chỉ cần nhìn thấy ba ba, con sẽ vô cùng vui vẻ. Ba ba, chúng ta phải làm ba con suốt đời, vĩnh viễn không rời xa nhau."
"..."
Vẻ mặt An Nhàn phức tạp nhìn về phía anh: "Làm ba con cả đời sao?"
"Đúng vậy." Hạ Lẫm thận trọng gật đầu.
"Được." An Nhàn tặng anh ta một nụ cười "từ ái" : "Quyết định như vậy đi."
Người nào đó tự cắm cờ cho chính mình còn cười ngây ngô, nghĩ rằng mình là đứa con trai hạnh phúc nhất trên đời..
Đuổi Hạ Lẫm về phòng xong, An Nhàn nhớ lại giấc mơ anh vừa kể lúc nãy, hẳn là anh đã trải qua ở đảo Asser, nhưng nghĩ lại một chút vẫn có chỗ không đúng.
Không có manh mối rõ ràng, An Nhàn cũng không suy nghĩ nữa, một mình rời khỏi ngôi nhà, lần theo hơi thở Hạ Lẫm còn lưu lại lúc nãy, đi vào giữa một rừng cây. Nơi này đúng là nơi hôm qua cô chôn xác, nhưng mà dưới mặt đất lại nhiều hơn ba thi thể.
Hiển nhiên Hạ Lẫm đã phát hiện ra kẻ ám sát mới, sau đó làm như lúc trước, giết người chôn xác.
Hạ Lẫm nguyên bản chính là người cường hóa cấp S, sau khi dục hỏa trùng sinh (*), thành công tiến vào kỳ Trúc Cơ, thực lực tăng vọt. Ở thời đại này, chỉ sợ đã không còn mấy ai có thể làm đối thủ của anh. Chỉ là anh xuống tay quá mức dứt khoát, gần như máu lạnh.
(*) Dục hỏa trùng sinh: Dựa theo điển tích phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, có nghĩa là tái sinh từ tro tàn.
An Nhàn nhìn bầu trời dần hửng sáng, trong mắt ánh lên vẻ tối tăm. Bốn ngày qua đã giết chết năm tên ám sát, kẻ đứng sau màn hẳn là sẽ yên tĩnh một thời gian.
Sau bình minh, An Nhàn để cho Trảo Nha mang Hạ Lẫm đi dạo quanh bờ sông vài vòng, điều hòa một chút hơi nóng trong cơ thể, bổ sung thêm thuốc an thần tĩnh khí giúp làm dịu lại hơi nóng, củng cố tu vi, ổn định tâm cảnh.
Gần đến mùa lạnh, thời tiết trở nên rét buốt, phần lớn thực vật đều bước vào kỳ ngủ đông, chầm chậm phát triển. Số ít cây cảnh và hoa chịu được lạnh cũng đua nhau nở rộ, không hề giữ lại mà chúng nó bày ra vẻ duyên dáng phong cách của riêng mình.
Nhân lúc cánh đồng hoa còn chưa khôi phục nguyên khí, An Nhàn tính toán tuyên bố tạm dừng phát sóng trực tiếp với thú cưng dễ thương ở trên mạng, bắt đầu trù tính kế hoạch xây dựng phái Tố Nguyên. Cô chỉ phụ trách làm kế hoạch tổng thể, còn việc trang hoàng đình lâu ngọc các cần phải tìm người chuyên nghiệp nữa.
Lúc cô còn đang bận rộn, Hạ Lẫm một thân ẩm ướt đi vào, cả người tỏa ra khí nóng, hơi nước vờn quanh, làn da đỏ lên giống như một con tôm vừa mới ngâm trong nước nóng, lộ ra hương vị miếng thịt thơm ngon.
Sau khi dung hợp tinh phách phượng hoàng, Hạ Lẫm cũng tự mang luôn chức năng sưởi ấm, cách thật xa vẫn có thể cảm giác được nhiệt lượng trên người anh.
An Nhàn thấy anh chuẩn bị dựa vào, vội vàng chặn lại nói: "Vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo rồi đi ra."
"Được." Hạ Lẫm ngoan ngoãn lên tiếng, lại ướt lượt thượt ngượng ngùng đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Hạ Lẫm nhẹ nhàng khoan khoái rời khỏi phòng, sau đó theo mùi thơm đi tới phòng ăn. Trên bàn cơm đã bày hai phần bữa sáng, một phần là bánh mì nướng với mứt hoa quả đơn giản, salad rau và sữa đậu nành, còn lại là phần món ăn lớn xếp thành núi nhỏ.
Hạ Lẫm rất tự giác chiếm lấy phần ăn lớn, ngồi cạnh bàn vui sướng hưởng thụ.
Từ sau khi sống lại, sức ăn của Hạ Lẫm cứ như cự long thời tiền sử, bá đạo không nói hết. An Nhàn hoài nghi những thứ đồ ăn này vừa mới tiến vào bụng anh có phải đã bị ngọn lửa trong cơ thể đốt thành chất dinh dưỡng luôn không, ngay cả bài tiết cũng bỏ qua.
"Ăn xong chúng ta đi Tố Nguyên." An Nhàn định giao kế hoạch đã trù tính của mình cho Nhạc Trạm, để cậu ta giúp sửa chữa một chút. Thiếu niên này rất có thiên phú ở phương diện kiến trúc và hội họa, hơn nữa cực kỳ mẫn cảm với những con số. Phong Nhân Quán trong truyền thuyết kia chính là từ tay cậu ta mà ra. Nếu để cậu ta nghiên cứu trận đồ, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
"Ừ ừ!" Hạ Lẫm liên tục gật đầu, tỏ vẻ vô cùng phấn chấn.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Lẫm thỏa mãn nằm cứng đờ trên ghế sô pha, sau khi An Nhàn thu dọn ổn thỏa liền mang anh đi Tố Nguyên trước.
Trên đường, An Nhàn đưa cho Hạ Lẫm một bao hoa quả khô ăn để giết thời gian, vô ý phát hiện tóc trên đầu anh ta dài ra một mảng, lông mày cũng mọc ra mấy sợi lông thưa thớt nhìn rất lộn xộn, hoàn toàn không còn vẻ "mềm mại trắng đẹp" như thường.
Hạ Lẫm thấy An Nhàn nhìn mình chằm chằm, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ngồi nghiêm chỉnh, sau đó lấy ra một khối hoa quả khô, nghiêng đầu hỏi: "Ba ba, muốn ăn không?"
An Nhàn không nói gì, chỉ lấy camera chụp anh "tách tách" vài cái, lưu giữ kỉ niệm.
"Thì ra ba ba thích chụp ảnh cho con." Hạ Lẫm rất vui, chủ động tạo mấy kiểu dáng thịnh hành như tiên sinh khỏe đẹp, đại lão mặc trang phục nữ với cả cục cưng tràn đầy sức sống để chụp hình.
An Nhàn làm sao có thể nương tay, lại "tách tách tách tách" một trận.
Trong khoảng thời gian người này khôi phục trí nhớ, lịch sử đen anh ta để lại cũng đủ để An Nhàn cười cả đời, An Nhàn cảm thấy mình giống như bị Hạ bảo bối kích phát ra thú vui buồn nôn không muốn để ai biết.