Editor: Diệp Miểu
Khi cả hai còn đang chơi đùa vui vẻ, An Nhàn bỗng nhận được một tin nhắn, vừa mở ra đọc, sắc mặt cô đã hơi trầm xuống.
[Minh chủ đại nhân, lúc trước là kẻ hèn này lỗ mãng, đáng lẽ không nên tùy tiện phái người đến làm phiền ngài. Để ngỏ ý xin lỗi, chúng ta chơi một trò chơi đi, trò chơi tên là "Một ngón tay một mạng." Quy tắc rất đơn giản, mời Minh chủ cắt đứt một ngón tay của mình trong vòng ba ngày, nếu không tôi sẽ theo đó mà giết chết một người bên cạnh ngài. Tuy rằng mấy tên lính tôm tướng cua đó không thể nào uy hiếp đến Minh chủ, nhưng vẫn có thể giết chết một hai người người bình thường, ví dụ như đứa nhỏ ở cô nhi viện. Thời gian của trò chơi tạm định là mười tám ngày, ba ngày một hiệp, lấy sáu ngón tay cùng sáu cái mạng làm tiền đặt cược, Minh chủ có thể tự do lựa chọn kết cục trò chơi. Vô cùng chờ mong sự tham gia của ngài, Vu Sư kính dâng.]
Tin nhắn đọc xong liền tự biến mất khỏi thiết bị liên lạc của An Nhàn.
An Nhàn ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt dấy lên hai ngọn lửa giận. Cô bình thường tính tình ôn hòa, rất khiêm tốn, ít khi so đo được mất, nhưng cũng không có nghĩa cô sẽ không tức giận.
Hai bên giao tranh, thắng làm vua thua làm giặc có thể không nói gì, nhưng nếu để liên lụy tới những người vô tội, sử dụng nhiều thủ đoạn thấp kém, An Nhàn tuyệt đối không nhẫn nhịn.
Thế lực của viện nghiên cứu trải rộng toàn cầu, ăn sâu bén rễ, người tài giỏi dưới quyền rất đông đảo, hơn nữa phần lớn đều ẩn trong bóng tối. Sức của một người quả thật không thể lay động nền móng của bọn họ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng bọn chúng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần mà khiêu khích cô, dường như đã đến nỗi coi trời bằng vung.
"Ba ba, làm sao thế?" Hạ Lẫm nhạy bén cảm nhận được hơi thở của An Nhàn thay đổi, không nhịn được hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn gây sự." An Nhàn thản nhiên đáp trả một câu.
Muốn gây sự? Anh ta thích gây sự! Hạ Lẫm lòng tràn đầy chờ mong muốn cùng ba ba đi gây sự, bị An Nhàn vô tình đưa vào bệnh viện tâm thần, sau đó dứt khoát rời đi.
Hạ Lẫm: Q_Q
An Nhàn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái la bàn xinh xắn, đây là đồ mà năm đó cô dùng một lọ đan dược đổi với một bậc thầy luyện khí, chỉ cần trên tay có vật phẩm chứa hơi thở của mục tiêu là có thể truy tìm ra vị trí chính xác.
An Nhàn không truy tìm người, mà là tìm hơn mười gốc hoa cỏ bị trộm đi. Trên tay cô có bản mẫu rễ cây của loại hoa cỏ này, chỉ cần chúng nó còn tồn tại trên tinh cầu, hơn nữa không bị trận pháp che đậy, cô có thể tìm được.
Hai giờ sáng, Corndil đang ngủ say bị một hồi chuông chói tai đánh thức, ông ta tức giận ngồi dậy: "Vu Sư, mẹ nó, tốt nhất là anh thực sự có chuyện trọng yếu muốn báo với tôi!"
Vu Sư trầm giọng nói: "Đại nhân, tôi gửi cho ngài một bưu kiện, ngài xem trước đi."
Corndil nhíu mày, lấy máy tính từ trên tủ đầu giường, mở vào hòm thư xem bưu kiện Vu Sư gửi tới, hơn mười hình ảnh lập tức xuất hiện trên màn hình.
Vừa mới nhìn qua hình ảnh, sắc mặt Corndil liền thay đổi. Đó là sáu ngón tay máu chảy đầm đìa, xếp thành một loạt chỉnh tề, nhìn mà thấy giật mình.
Mấy hình ảnh kế tiếp hầu như đều là phân bộ bí mật của viện nghiên cứu, tất cả dụng cụ cùng tư liệu nghiên cứu bên trong đã không cánh mà bay. Tiếp tục xem, phát hiện những dụng cụ và tư liệu nghiên cứu này đều bị người ta bán đấu giá, cũng lưu lại một tờ giấy nói rõ tất cả vật phẩm này đều được nặc danh cung cấp, giá thấp tới "100 điểm", tất cả số tiền đấu giá được quyên góp cho một số cơ quan phúc lợi.
Ảnh cuối cùng là một bức tường với tám chữ to dùng máu tươi viết lên - "Lấy ngón tay hoàn ngón tay, lấy mạng đền mạng."
Corndil xem đến hãi hùng khiếp vía, thực lực và cường thế đối phương biểu hiện ra thật sự là ngoài dự kiến của anh ta.
Một buổi tối đi qua ba phân bộ bí mật của bọn họ, cắt sáu ngón tay của gã phụ trách, lặng yên không một tiếng động lấy sạch dụng cụ và tư liệu của viện nghiên cứu, đây là chuyện mà một người có thể làm được sao?
"Đại nhân." Thanh âm của Vu Sư lại vang lên: "Nơi này còn có một bức ảnh chụp nữa, vật thật đã được tôi kiểm tra qua."
Đây là một đoạn kí tự hỗn loạn ở phía dưới mấy chữ "Lấy ngón tay hoàn ngón tay, lấy mạng đền mạng."
[Q, J, R, H, XP, HLS, bắt đầu trò chơi (Có/Không) ]
Corndil vừa nhìn thấy mấy chữ cái viết tắt liền biết chúng đại biểu cho cái gì: "Kiều, Kim, Nhâm, Hạ, Tuyết Phách, Harris" sáu gia tộc lớn, cũng là lực lượng nòng cốt của viện nghiên cứu, kết hợp với "Lấy ngón tay hoàn ngón tay, lấy mạng đền mạng" phía trước, ý tứ của đối phương rõ ràng chính là nếu giết một người bên đối phương thì đối phương cũng sẽ giết một người bên phía ông ta.
Corndil không ngờ lần này chẳng những không uy hiếp được đối phương mà ngược lại còn bị đối phương uy hiếp. Thấy bạn bè của mình bị liên lụy, là một người lòng dạ tốt bụng, chẳng lẽ không nên hi sinh chính mình, cúi đầu trước hiện thực hay sao?
Một người ngoan cố đối phó sáu thế lực lớn? Mất trí rồi ư?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Corndil cảm thấy chính mình thật đúng là không dám đánh cuộc. Đối phương có thể im hơi lặng tiếng giết chết Kiều Khắc Sâm, như vậy giải quyết cấp cao của các gia tộc cũng không phải việc khó. Thực lực y biểu hiện ra ngoài hoàn toàn không phải là thứ mà một chuyên viên trị liệu nho nhỏ nên có! Hơn nữa tính cách mạnh mẽ, bị chọc tới liền bùng nổ, không kiêng nể cái gì, trò chơi mới bắt đầu đã bị y giết chết ở điểm xuất phát. Tưởng rằng chỉ là một con tôm nhỏ, kết quả lại là con cá chình siêu cấp mang trên mình điện áp mười vạn vôn (*) ?
(*) Vôn: Đơn vị của điệp áp, kí hiệu là V.
Dùng mạng của một cô nhi đổi lấy mạng một thành viên gia tộc? Vụ mua bán này, Corndil khẳng định sẽ không làm. Nếu làm lớn sự tình, người rủi ro đầu tiên không phải là Minh chủ mà là anh ta, người khởi xướng khơi mào nguồn tai vạ này.
Bên bọn họ đã chết mất năm người, bị cắt sáu ngón tay, bị hủy đi ba phân bộ nghiên cứu, tổn thất trên mười vạn giá trị dụng cụ và tư liệu, kết quả đối phương ngay cả một sợi tóc còn chưa đụng đến được, cuối cùng còn không dám cùng y chơi trò chơi mà chính mình khơi mào, vả mặt quả thực tàn nhẫn!
"Mẹ nó, tên yêu nghiệt này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?" Corndil nghiến răng nghiến lợi, nghẹn khuất đến đau gan.
Ông ta ấn mở Hoa Hoa Thế Giới và trang web Phong Nhân Quán, lập tức phân phó Vu Sư: "Tìm hacker, gây sức ép Hoa Hoa Thế Giới và Phong Nhân Quán của Minh chủ cho tôi!"
Vu Sư trầm mặc một lát, nói: "Đại nhân, Hoa Hoa Thế Giới lệ thuộc vào mạng lưới giao dịch quyền uy của Liên Minh, đã được đầu não trung tâm bảo vệ, chúng ta không động tới nó được. Về Phong Nhân Quán, tôi có thể tìm người thử, nhưng đại nhân đừng ôm hy vọng quá lớn, nghe nói hacker xâm phạm phi pháp trước kia đều bị đánh ra, một bộ phận khác lại trở thành người hâm mộ của Phong Nhân Quán.."
"Ý của anh là?"
"Ý của tôi là, sau lưng Phong Nhân Quán có một đội ngũ hacker cao cấp. Nếu động tới bọn họ trước, chúng ta sẽ phải chuẩn bị tâm lý bị bọn chúng hack lại."
".. Được rồi, tạm ngừng chuyện này trước đi, tôi muốn yên tĩnh."