Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 215 - Chương 215 - Hệ Thống Phòng Ngự (1)

Chương 215 - Hệ Thống Phòng Ngự (1)
Chương 215 - Hệ Thống Phòng Ngự (1)

Editor: Diệp Miểu

An Nhàn tìm về ba gốc hoa cỏ bị trộm đi, hơn mười gốc khác bởi vì ở quá xa nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Sau nhiều vấp váp, ba gốc hoa cỏ đều có vẻ uể oải không phấn chấn, An Nhàn một lần nữa trồng chúng vào cánh đồng hoa, dùng linh khí ân cần săn sóc mấy giờ mới khôi phục cho chúng nó một chút sức sống.

Mấy ngày kế tiếp, An Nhàn bắt tay vào thiết kế hệ thống phòng ngự của cô nhi viện và bệnh viện tâm thần, là người tu chân đương nhiên phải dùng phương pháp của người tu chân. Cô men theo bức tường bên trong, trồng bốn mươi chín gốc hoa và cây cảnh, bố trí một Mê Tung trận (*) đơn giản, sau đó đưa cho mỗi người một cái chìa khóa đã được rót linh khí vào, ai có chìa khóa mới được tự do ra vào. Người ngoài chỉ có thể đi vào từ cửa chính, nếu tùy tiện xông vào sẽ kích hoạt mê tung, gây ra báo động.

(*) Mê Tung trận: Trận pháp làm lạc mất dấu vết

Tuy không thể đảm bảo tuyệt đối nhưng ít ra cũng giảm bớt nguy cơ bị đánh lén. Vì lấy hoa và cây cảnh làm khung để bố trí hai trận pháp phòng ngự này, An Nhàn tốn hai mươi khối linh thạch, cũng may số linh thạch tiêu tốn này rất nhanh được bổ sung ở quặng mỏ tinh thạch.

Làm xong chuyện này, An Nhàn quyết tâm mỗi ngày chế thuốc, trồng hoa, tu luyện, trị liệu cho người tâm thần, bồi dưỡng nhóm đệ tử đầu tiên của phái Tố Nguyên. Về phần Hoa Hoa Thế Giới thì tạm thời giao cho Bạch Hầu Chử để ý, cô chủ yếu phụ trách hàng hóa định kỳ.

Sau khi trải qua một tuần yên bình, An Nhàn quyết định dành một ngày đi tới di tích tu chân.

Vì thế ngày hôm sau, tất cả mọi người phát hiện Minh chủ đại nhân của bọn họ không thấy, thiết bị liên lạc thì ở trạng thái máy bay. Dù cô đã để lại tin nhắn, nhưng trải qua sự việc đáng sợ lần trước, mọi người không dám phớt lờ, gọi điện thoại thường xuyên để liên lạc với cô trước.

Người được cử bí mật theo dõi hướng đi của Minh chủ nhưng ngay cả cơ hội theo dõi chưa có đã mất dấu tung tích của cô. Ba ngày liên tiếp không có tin tức làm mọi người trong lòng kinh hoảng run sợ, sợ người nào đó khó chịu lại gây ra chuyện lớn gì.

Sau mấy ngày phòng bị trong nơm nớp lo sợ, trời yên biển lặng, Corndil vốn rảnh rang lại rục rịch một chút, cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định phái người đi thăm dò thử.

Đêm khuya, mấy bóng đen như quỷ chạy tới bệnh viện tâm thần, trốn ở góc tường cẩn thận quan sát bốn phía, ngoại trừ máy theo dõi trên đầu tường cũng không phát hiện ai khác canh gác. Vì thế tên dẫn đầu dùng tay ra hiệu cho hai người đi trước lẻn vào.

Hai người nhận được chỉ thị, tránh đi máy theo dõi, linh hoạt như khỉ vượt qua đầu tường. Hai chân vừa chạm đất, phía sau vang lên một tiếng hét thê lương chói tai khiến bọn họ sợ tới mức chân mềm nhũn, suýt ngã ngồi trên mặt đất.

Hai người hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng một gốc cây hình dạng như cái loa với khuôn mặt to như chậu đang kêu gào la hét, nước miếng văng lên mặt bọn họ.

Chỉ cần nhìn qua cái bóng của thực vật này liền có thể nhận ra giống hoa trước mắt chính là Quân Tử Lan thích la hét chói tai.

Ngay sau đó, Mãn Thiên Tinh trồng hai bên Quân Tử Lan giống như bị điện giật, gốc này nối tiếp gốc khác sáng lên cả một vùng.

Màn đêm tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng thét cao điệu chói tai của Quân Tử Lan, mảng lớn Mãn Thiên Tinh lập lòe nhấp nháy như mở tiệc, chiếu sáng làm cho hai kẻ lẻn vào không còn chỗ nào để trốn.

Bảo an bệnh viện tâm thần nghe tiếng chạy tới, hai gã lẻn vào lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị chạy trốn mới biết đã quá muộn. Nước miếng của Quân Tử Lan biến dị chẳng những hôi tanh gay mũi mà còn chứa cả chất độc, bọn họ không đề phòng bị nước miếng văng lên mặt, hôn mê bất tỉnh.

Lúc bảo an đuổi tới chỉ cần phụ trách "nhặt xác" nữa là xong. Hai người bị kéo vào bệnh viện tâm thần, tạm thời nhốt ở phòng giam. Còn tên định lẻn vào ngoài kia, từ lúc tiếng thét chói tai vang lên đã bỏ chạy.

"Cái gì? Thất bại?" Corndil nhận được tin tức, không nén nổi tức giận: "Chỉ là bảo các người vào thăm dò tình hình, sao lại thất bại? Đó chỉ là một bệnh viện tâm thần, không phải một tòa căn cứ quân sự! Mới trèo qua bức tường đã bị bắt tận hai tên, các người ăn phân mà lớn lên à? Cái gì? Một đóa hoa? Mẹ nó, vậy mà các người còn nói được? Bị một đóa hoa dọa sợ tới mức tè ra quần, không xấu hổ hả? Được rồi, đừng giải thích nữa, mau nghĩ cách đưa hai tên bị nhốt kia ra, nghĩ không được thì trực tiếp giết giết!"

Corndil thô lỗ ngắt điện thoại, rất tức giận nhưng cũng nghi hoặc, hoa cỏ Minh chủ này bồi dưỡng có thể phân biệt địch ta? Nếu không làm thế nào mà trùng hợp đến mức vừa mới lẻn vào đã bị phát hiện?

Corndil không tin chuyện quỷ quái này, mấy ngày kế tiếp lại phái vài ba người tới cô nhi viện và bệnh viện tâm thần thử lại. Lúc này cũng thông minh hơn, lén lấy động vật ra thí nghiệm, không phân biệt phương hướng hay góc độ mà ném vào bên trong mấy chục con mèo và hơn trăm con chuột. Kết quả chứng minh, muốn thuận lợi tiến vào nơi này thì phải sử dụng phương pháp đặc thù nào đó, nếu không ngay cả một con chuột cũng không thể đi vào.

Đáng nói hơn chính là mấy con chuột con mèo này sau khi thử đi vào cũng không muốn ra ngoài nữa.

Corndil chưa bao giờ gặp qua trận pháp này, cảm thấy ngưỡng mộ Minh chủ như thấy núi cao vì có thể không dấu vết mà thiết kế ra hệ thống phòng ngự này. Sau đó, anh ta nhận được một ít tin tức từ hai gã giám sát viên, nghe nói Minh chủ cho mỗi người một chiếc chìa khóa, chỉ có người được trang bị chìa khóa mới không gây báo động.

"Loại chìa khóa này có thể phục chế không? Không thể ư? Vì sao? Cái gì? Chìa khóa không phải hiện vật? Là hình xăm?" Corndil có chút không thể tin nổi, hình xăm nào mà cao cấp đến nỗi có thể làm chìa khóa? Chẳng lẽ tương tự thiết bị quét vân tay?

Corndil phát hiện càng điều tra càng thấy Minh chủ sâu không lường được. Nếu không phải đối địch với nhau, anh ta cũng xém trở thành người hâm mộ Minh chủ luôn rồi.

Một gã chuyên viên trị liệu, không làm tốt việc của mình mà lại cố tình thích trồng hoa cây cỏ, giết người cướp của, đặc biệt còn có một đám fans hâm mộ NC không rõ bộ mặt thật.

Anh ta suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho một gã thuộc hạ, phân phó: "Lần trước Phạm Kiệt (Kiều Khắc Sâm) đi núi Tư Du đào được mấy cọng hoa cỏ phải không? Đem mấy cọng tới đây cho tôi."

"Được, thuộc hạ lập tức đi làm."

Corndil muốn tìm điểm đột phá trên mấy gốc hoa cỏ này, lại không biết mấy phân bộ bí mật trước kia chính là vì tồn tại mấy cọng hoa cỏ này mới bị An Nhàn tìm tới cửa..

Bình Luận (0)
Comment