Editor: Diệp Miểu
Bảy ngày sau, An Nhàn từ di tích trở về. Khi trở về đã là đêm khuya, cô không quấy rầy những người khác, lặng lẽ tiến vào bệnh viện tâm thần. Mới vừa vào đã phát hiện nơi này nhiều mèo hơn trước, chúng vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.
Cô cũng bố trí Tụ Linh trận (*) ở xung quanh bệnh viện tâm thần, có sức hấp dẫn rất lớn đối với động vật. Nhưng nơi này hẻo lánh như vậy, tới một lần nhiều thế này cũng rất ngạc nhiên.
(*) Tụ Linh trận: Trận pháp tập hợp linh lực
An Nhàn cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi vào. Đúng lúc này, bên tai bỗng truyền đến động tĩnh rất nhỏ. Cô phóng ra thần thức, rất nhanh khóa được một bóng người ở cuối hành lang.
Người nọ tới trước cửa phòng tạm giam, lấy thẻ từ trong ngực ra rồi quẹt vào khóa điện tử, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh sau đó mở cửa ra, nhỏ giọng nói: "Mau ra đây."
Được một lúc lâu, hai người trước sau từ giữa phòng tạm giam đi tới.
"Hai người tìm chỗ trốn một lúc, chờ tôi trở về phòng sau đó lại chạy ra bên ngoài." Người mở cửa dặn dò.
Hai người đó gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị hành động, hành lang không có dấu hiệu nào sáng lên. Một thân ảnh thon dài đứng giữa hành lang, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Ba người nhìn thấy người này, sắc mặt chợt biến đổi.
"Giám sát viên Uông, có thể giải thích một chút về hành vi hiện tại của anh không?" Tuy An Nhàn không biết hai người kia, nhưng người bị nhốt vào phòng tạm giam, ngoại trừ người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng không khống chế được ở bên ngoài cũng chỉ có kẻ đột nhập phi pháp thôi.
Mặt giám sát viên Uông đỏ lên, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Hai người kia nhìn nhau, rất nhanh trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thời xông tới chỗ An Nhàn. Mắt thấy sắp đánh trúng mục tiêu, thân hình cô khẽ động, biến mất trong tầm mắt của hai người. Giây tiếp theo, cô xuất hiện phía sau hai gã, bọn họ lúc này vẫn còn đang giữ động tác tấn công, không kịp phản ứng, chỉ thấy đau gáy, bị đập hai cái té xỉu trên mặt đất.
Cả quá trình chỉ tốn mất ba giây, giám sát viên Uông thậm chí còn chưa kịp thở ra.
An Nhàn chậm rãi quay người, nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén, thản nhiên nói: "Cho anh hai lựa chọn, một là mang đồng bạn của anh lập tức cút khỏi Tố Nguyên; hai là ở lại nhận điều tra với hai kẻ đột nhập này."
Giám sát viên Uông không do dự nhiều, quyết đoán lựa chọn cái thứ nhất.
Vào ban đêm, hai tên giám sát viên vô cùng lo lắng trốn chạy.
"Minh chủ, chúng ta cứ thả bọn họ đi như vậy?" Đội trưởng đội bảo an đi tới, hỏi.
Anh ta vừa rồi vẫn đứng bên cạnh nhìn, có Minh chủ ở đây, cơ bản anh ta không cần phải ra tay.
"Lưu lại ngược lại sẽ phiền phức, mượn cơ hội này đuổi đi cũng không sao." An Nhàn nhìn hai người dưới chân, nói: "Bây giờ nói tôi nghe một chút, chuyện hai người kia là thế nào?"
Mười phút sau, An Nhàn bảo đội trưởng đội bảo an đem hai người kia vào phòng tạm giam một lần nữa, trở về sẽ xử lý.
Vừa trở về phòng, An Nhàn liền thấy Hạ Lẫm nằm bò trên mặt đất ngủ. Anh nghe được tiếng động, mạnh mẽ xoay người đứng lên, nhìn thấy cô, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ bổ nhào tới.
An Nhàn thuận tay lấy một cái bình hoa bên cạnh nhét vào ngực anh, hỏi: "Mấy ngày nay có tu luyện tốt không?"
"Có." Hạ Lẫm ôm bình hoa, cẩn thận gật đầu.
"Tốt, cho ba xem thành quả của con." An Nhàn ngồi xếp bằng trên thảm, ý bảo anh lại đây ngồi.
Hạ Lẫm buông bình hoa xuống, nhanh chóng ngồi xuống phía đối diện, sau đó nhắm mắt lại dưới cái nhìn chăm chú của cô, bắt đầu luyện tập.
Trải qua hơn nửa tháng tu luyện, tu vi của Hạ Lẫm đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, cự ly phát ra ánh sáng càng xa hơn trước. Sau khi anh dục hỏa trùng sinh, tu vi chính là Trúc Cơ trung kỳ, thân thể được tôi luyện từ lửa, hơn nữa tư chất cực tốt, quá trình tu luyện có thể nói là tiến triển rất nhanh. Nếu không bị giới hạn trong chỗ linh khí mỏng manh, chỉ sợ anh đã đột phá tới Khai Quang Kỳ.
An Nhàn chỉ truyền thụ công pháp, không truyền thụ thuật pháp. Với thực lực trước mắt của Hạ Lẫm, đã có thể hoành hành không cố kỵ ở thời đại này, trước khi anh khôi phục trí nhớ, cô sẽ không phải lo chuyện dạy anh thuật pháp.
Xem một lát, xác định tất cả đều bình thường, An Nhàn cũng bắt đầu nhắm mắt điều tức, linh khí từng sợi từng sợi xoay quanh thân cô, mờ ảo nhẹ nhàng, giống như dải lụa bay múa.
Hạ Lẫm hấp thu linh khí tràn ra từ người An Nhàn, chuyển hóa thành hỏa lực, vô số đốm lửa lóe lên trên không trung lập loè như một đóa hoa lửa nở rộ.
Không biết qua bao lâu, vài tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ tiến vào, Hạ Lẫm chậm rãi mở mắt ra, nhìn An Nhàn ngồi đối diện anh với ánh mắt sâu xa mà chuyên chú, hồi lâu cũng không động đậy.
Mấy ngày nay, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều mảnh ký ức, hỗn loạn, đẫm máu, đau khổ, tức giận.. Nhưng mỗi khi nghĩ tới người này, anh đều sẽ bình tĩnh trở lại.
"Làm sao thế?" An Nhàn cũng mở mắt ra, hỏi.
Hạ Lẫm cười nói: "Gặp ác mộng."
An Nhàn kỳ quái hỏi: "Gặp ác mộng sao lại vui vẻ như vậy?"
"Con có một kỹ xảo đặc thù để đối phó với ác mộng."
"Kỹ xảo gì?"
Hạ Lẫm hớn hở giải thích: "Con vừa nãy mơ thấy chính mình rơi xuống vực sâu, thời điểm sắp tan biến, hô to một tiếng" ba ba ", ba ba xuất hiện trước mắt con giống như thiên thần, sau đó con liền bay lên trời."
An Nhàn: "..."
"Ngày hôm qua con bị một đám người xấu đuổi giết, lúc rơi vào đường cùng, ba ba khoác trên mình những tia sáng ngũ sắc xuất hiện giữa không trung, vẫy vẫy ống tay áo, đám người xấu lập tức bị xóa sổ hôi phi yên diệt."
An Nhàn: "..."
"Còn có hôm trước, toàn thân con bốc cháy, đau đến sắp chết, ba ba xông tới ôm lấy con, còn hôn con một chút, sau đó ngọn lửa trên người con liền dập tắt." Hạ Lẫm nhích tới bên người An Nhàn, ôm chặt cô, sùng bái nói: "Ba ba, ba thật sự quá là lợi hại!"
An Nhàn: "..."
Cảm giác được sùng bái mạnh mẽ như thế này thực là một lời khó nói hết.
An Nhàn đẩy Hạ đại bảo đang dính trên người ra, đứng dậy nói: "Hôm nay tới đây là kết thúc, ba còn có chuyện phải xử lý, con đi chơi trước đi."
Hạ Lẫm đi theo cô ra khỏi phòng, dạt dào hứng thú hỏi: "Có cần con hỗ trợ không?"
"Không có."
"Không có thật hả? Con cái gì cũng có thể làm!" Vẻ mặt Hạ Lẫm đầy tự tin.
"Thế à? Nói xem, con có thể làm cái gì?" An Nhàn không đếm xỉa mà hỏi.
"Ráp lại đồ, vẽ tranh, đứng chổng ngược trồng cây chuối, điêu khắc, khiêu vũ, ngâm thơ, cắm hoa trồng trọt, hóa trang, trò chuyện.." Hạ Lẫm kể tường tận từng cái.
An Nhàn: "..."
Cô không ở đây mấy ngày qua, Hạ đại bảo học được cái gì vậy? Một thế hệ cường giả (*) sẽ không bị một đám bệnh tâm thần nuôi phế đi chứ?
(*) Cường giả: Kẻ mạnh
Tác giả có lời muốn nói:
Minh chủ muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị thật tốt để phát sóng trực tiếp cuộc sống hằng ngày.