Editor: Diệp Miểu
Chuyến này An Nhàn đi thăm dò di chỉ Trận Dịch Môn, vốn dự tính đi về trong một ngày, nhưng cô phát hiện di tích này được giữ gìn tương đối hoàn chỉnh, trận pháp bên trong lồng vào nhau, tuy rằng bởi vì linh lực xói mòn mà sức mạnh giảm đi, nhưng độ bảo lưu nguyên trạng cũng ở mức lớn nhất.
Trận Dịch Môn nổi tiếng với hậu thế bởi những trận pháp, tám mươi mốt đại trận hình vuông, bảy trăm hai mươi chín loại pháp quyết, thuật số ngũ hành, thiên biến vạn hoá thay đổi khôn lường. Phái Linh Nguyên chỗ An Nhàn lấy đan dược làm chủ yếu, giỏi nuôi trồng và chế thuốc, tu tập trận pháp cũng có quan hệ lớn với những cái này, ví dụ như Tụ Linh trận, Uẩn Thổ trận (), Bồi Nguyên trận () vân vân, nhưng những trận pháp này ở Trận Dịch Môn chỉ là thứ bình thường.
(*) Uẩn Thổ trận: Trận pháp hình thành đất
(*) Bồi Nguyên trận: Trận pháp bồi đắp nguyên tố
An Nhàn tìm được rất nhiều phiến ngọc giới thiệu trận pháp ở giữa di tích, trong đó còn có phương pháp bố trí Truyền Tống trận (*). Tuy nhiên, một Truyền Tống trận loại nhỏ cần năm tên tu sĩ kỳ Kim Đan cùng nhau bố trí, chỉ khi tu vi bản thân đạt tới kỳ Hợp Thể mới có thể một mình bố trí một Truyền Tống trận.
(*) Truyền Tống trận: Trận pháp dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác
Việc này tạm thời bỏ qua một bên, trong lòng An Nhàn có tính toán khác.
Lần này đi thăm dò còn phát hiện được một điều rất ngạc nhiên, đó chính là nguồn năng lượng chống đỡ trung tâm trận pháp không phải linh thạch mà là xương cốt, nói chính xác là một khối xương quai xanh của con người.
Chủ nhân của khối xương quai xanh này tuyệt đối là một vị thần nhân. Tiên cốt chưa luyện hóa không có khả năng chống đỡ trận pháp lớn hơn một ngàn năm, chỉ có cốt nhục của thần nhân mới có lực lượng lớn mạnh như vậy.
An Nhàn không ngờ giữa Trận Dịch Môn lại xuất hiện một khối thần cốt, nhưng lại bị bọn họ dùng làm nguồn năng lượng để duy trì trận pháp. Hành vi phí phạm của trời đáng giận này thật sự khiến người ta khó hiểu.
Ở Tu Chân Giới, một khối thần cốt đủ để khơi ra một cuộc huyết chiến. Công khai dùng nó để bày trận, đây không phải là chờ bị người đến diệt môn sao? An Nhàn từ trước đó cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thần nhân, cũng không nghe thấy tin đồn liên quan tới thần cốt, nói như vậy đây là chuyện phát sinh trong lúc cô ngủ say.
Chẳng lẽ khối thần cốt này có liên hệ với biến cố của Tu Chân Giới?
Nếu thật sự có liên quan tới thần nhân thì biến cố phát sinh ở Tu Chân Giới cũng không có gì lạ. Một vị thần nhân muốn hủy diệt một tinh cầu chỉ là chuyện trong ý niệm. Vậy nên, khối thần cốt này rốt cuộc là đồ vật của vị nào không cẩn thận để lạc vào di tích, hay là sau khi thần nhân ngã xuống, cả thân thể còn lưu lại ở Tu Chân Giới, khối xương quai xanh này chính là bộ phận thân thể của người đó?
Nếu là phía trước thì bình thường, còn nếu là phía sau thì thực sự làm cho người ta phải kinh ngạc.
An Nhàn quả thật động tâm với khối thần cốt này, nhưng lấy nó đi, phòng ngự của Trận Dịch Môn sẽ lập tức hỏng, từ nay về sau sẽ biến mất trong dòng nước lũ của lịch sử. Cô không đành lòng nhìn di tích được bảo tồn nguyên vẹn như thế này lại bị phá hủy, hơn nữa với thực lực trước mắt của cô, lấy được thần cốt cũng không luyện hóa được. Không bằng chờ sau khi cô chuyển hết toàn bộ di vật của Trận Dịch Môn đi rồi lại đến lấy khối thần cốt này. Mai sau nếu gặp được người có duyên, có lẽ có thể truyền thừa cho người đó di vật này để xây dựng lại Trận Dịch Môn.
Quyết định xong, An Nhàn ở lại Trận Dịch Môn, nhờ vào lực lượng của thần cốt tĩnh tâm tu luyện mấy ngày. Cô vừa mới từ Kim Đan trung kỳ tiến vào Kim Đan hậu kỳ, muốn đột phá kỳ Nguyên Anh thì còn cần một cơ hội nữa.
Lúc cô trở lại bệnh viện tâm thần đã là một tuần sau.
Vừa trở về đã gặp phải tên giám sát viên phạm tội, cũng biết được có người lẻn vào bệnh viện tâm thần. An Nhàn nhân tiện giải quyết hai kẻ vướng bận, hai gã lẻn vào kia thì tạm thời giam giữ, không cần gặng hỏi cũng biết lai lịch của bọn chúng, không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian, không bằng lấy bọn họ làm mồi nhử, chờ đối phương tự đưa mình tới cửa.
Nhưng mà viện nghiên cứu bên kia vẫn không có động tĩnh gì, giống như đã muốn buông tha.
An Nhàn tuân thủ nguyên tắc "người không động đến ta thì takhông động người", cũng không chủ động gây chuyện, dù sao cô cũng không muốn bỏ đi sản nghiệp hiện tại để đi làm một kẻ chuyên ám sát. Chuyển biến tốt thì thu, phát triển ổn định mới là chuyện đúng đắn.
"Minh chủ, có phải là ngài nên lộ mặt hay không?" Bạch Hầu Chử gọi điện thoại tới, nói với giọng điệu vui sướng khi người gặp họa: "Nếu ngài không lộ diện, nhóm fans của ngài sẽ đăng báo. Không đúng, bọn họ đã bắt đầu muốn đăng báo."
"Đăng báo?" An Nhàn vừa đi tới văn phòng của Kiều Vưu Lợi vừa nghi ngờ hỏi.
"Ngài tự lên mạng xem đi, dù sao tôi cũng không cầm cự được nữa." Bạch Hầu Chử bày tỏ thương mà chẳng giúp gì được.
"Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ xem." An Nhàn kết thúc cuộc gọi, gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
"Minh chủ, tìm tôi có việc gì sao?" Kiều Vưu Lợi đứng dậy đi tới.
An Nhàn đưa tay đặt một chậu hoa trên cửa sổ, nói: "Bồn Triền Ti Thảo (*) này tặng cho cậu."
(*) Triền Ti Thảo: Cỏ lụa, cỏ giả
Kiều Vưu Lợi là người duy nhất trong bệnh viện tâm thần trời sinh có ma khí, thực vật bình thường không thể giúp cậu ta tu luyện được. Triền Ti Thảo này được An Nhàn lợi dụng Cảnh Thuỷ Bình để đào tạo ra ma khí, có thể chuyển hóa tinh hoa của ánh trăng và âm khí của đất trời thành năng lượng Kiều Vưu Lợi cần để tu luyện.
Tạm thời An Nhàn vẫn chưa tìm được công pháp phù hợp cho người tu luyện ma khí, chỉ có thể giúp cậu ta tiến hành tu luyện cái căn bản. Từ nhỏ Kiều Vưu Lợi đã bị cha xem như vật thí nghiệm, nhiều lần bị công pháp tra tấn đến tàn phế, thân thể đã suy yếu không chịu nổi, nếu không tu luyện, chỉ dựa vào dược phẩm tẩm bổ thì cũng chỉ bảo đảm được cho cậu ta sống yên ổn trong mười năm nữa thôi. Là đệ tử dự tính của phái Tố Nguyên, nếu không thể giúp cậu ta sống quá ba năm trăm năm, An Nhàn cũng thấy ngượng ngừng làm chưởng môn này.