Editor: Diệp Miểu
Đó là một hộp sọ, trong suốt như pha lê, xung quanh nó có một luồng khí mờ nhạt, có cùng nguồn gốc với xương xương quai xanh ở Trận Dịch Môn, và xương ngón tay trong tay Kim Tử Dương.
Khó trách nơi này có thể hình thành một tòa mạch khoáng lớn như thế, rõ ràng là do sự tồn tại của hộp sọ này. Chỉ một khúc xương đòn của một vị Thần Nhân là có thể duy trì đại trận pháp của một môn phái vận hành hơn một ngàn năm, một hộp sọ chất chứa thần lực lại càng khó có thể đánh giá được.
Khúc xương quai xanh ở Trận Dịch Môn không thể lấy đi, nhưng hộp sọ này thì không cần phải cố kỵ cái gì. Quy mô của mạch khoáng đã lớn như thế này, hơn nữa đang ở trong giai đoạn khai thác, cho dù có hộp sọ ôn dưỡng, cũng không thể trong vòng 10 năm ngắn ngủi sinh ra một mạch khoáng mới. Để lại chỉ phí phạm của trời, để cô mang đi không phải là tốt hơn sao.
Thu hộp sọ vào trong nhẫn trữ vật, luồng không khí dâng trào xung quanh đột nhiên biến mất, thần lực còn lưu lại trong không khí cũng bị An Nhàn không thể để lãng phí chút nào mà hấp thu.
Đi ra quặng mỏ, tâm trạng An Nhàn cực kỳ thoải mái.
Với hộp sọ này, cô hoàn toàn có thể biến cả tòa núi Tư Du thành thánh địa chứa linh khí để tu luyện, cho dù là tu luyện hay là trồng trọt hoa cỏ thì cũng đều nhận được kết quả vượt ra ngoài sức mong đợi, làm ít công to.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Nhàn lái xe trở về núi Tư Du, điều đầu tiên cần làm là chôn sâu hộp sọ vào trong lòng đất. Ngay khi vừa chôn nó xuống mồ xong thì trong nháy mắt, khí tràng xung quanh đột nhiên thay đổi, một mảnh sương mù từ từ bay lên, vài tòa trận pháp ẩn ẩn lập loè, hoa cỏ cây cối, phát ra tiếng sung sướng thoải mái, các con vật sôi nổi chui ra khỏi tổ, vui vẻ kêu ríu rít với bầu trời.
Bùm, Thiểm Vĩ từ trong hồ nhảy ra, bắn nước tung tóe.
Vân Lân Giao dựng thẳng thân thể lên, mở vảy ra và hấp thu năng lượng tràn ngập trong không khí.
Sư Vệ quỳ rạp trên mặt đất, tay chân duỗi ra thoải mái, mặt mày hớn hở, vẻ mặt thích ý.
Những con Mao Li đứng thành một hàng, trong cổ họng phát ra âm thanh, như đang chơi nhạc, lông da toàn thân dãn ra, cái đuôi phe phẩy ở trong gió.
Trong bóng tối, cành và lá của cây nhân sâm nhẹ nhàng run rẩy, lập loè ánh sáng xanh biếc, trái cây trên ngọn chuyển từ màu xanh sang màu đỏ, từng hạt từng hạt giống như đậu đỏ, trong suốt sáng trong.
An Nhàn đứng ở trên núi, hai tay giang rộng và hít một hơi thật sâu, làn da trắng noãn của cô lóe lên một vầng ánh sáng nhàn nhạt.
Mấy chục phút sau, mọi thứ trở lại bình tĩnh, chỉ là cả tòa núi Tư Du giống như được thay da đổi thịt, rực rỡ hẳn lên.
Buổi tối, An Nhàn ở lại trong núi để tu luyện, khí vận lưu chuyển, nước chảy thành sông, cô nhảy từ Kim Đan hậu kỳ đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ. Cô đã từng là cao thủ Độ Kiếp kỳ, nhưng hiện giờ chỉ mới trùng tu nhập đạo, chỉ cần có đủ linh khí, phúc chí tâm linh (khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn), có thể vượt qua rào cản của đột phá, thuận lợi thăng cấp.
Khi An Nhàn lần nữa mở mắt ra đã là hai ngày sau. Cô từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, cảm thấy có một hơi thở thoải mái từ tinh thần.
Sau khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, đã thoát khỏi thân phận của người phàm, bước vào cấp độ khác.
Thiết bị liên lạc trên cổ tay cô gần như bị nổ tung, An Nhàn vừa trả lời tin nhắn cho người quen, vừa đi về ngôi nhà nhỏ.
Đến gần cánh đồng hoa, cô bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía trên và thấy giữa cánh đồng hoa và ngôi nhà nhỏ, có một gốc cây nhân sâm đung đưa theo gió, linh khí bay quanh cơ thể, lượn lờ bốn phía, rồi từ từ ngưng tụ thành một bóng người mờ ảo. Có thể nhìn thấy trong không trung, mái tóc dài giống như khói ở trong gió lưc sẩn lúc hiện, thân hình thon dài mờ mờ ảo ảo, một khuôn mặt đẹp trai như được khắc trên băng, thanh lãnh thoát tục, có bảy, tám phần giống với An Nhàn.
"Lạc Y!" An Nhàn bước một bước, chớp mắt đã đi tới trước mặt nhân sâm, nhìn linh hồn thể của thanh niên trước mắt, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Đời trước Lạc Y cũng là nhân sâm tinh, tuy rằng trải qua nhiều lần chuyển thế, nhưng tinh hồn vẫn còn tồn tại, hóa thành linh thể cũng không phải việc gì khó, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Dựa theo tiến trình này, còn không đến 10 năm nữa là có thể tu luyện ra thân thể.
Lạc Y cúi đầu nhìn chăm chú An Nhàn, trong đôi mắt trong suốt không nhìn ra bất kì cảm xúc nào. Nhưng một lúc lâu sau, y từ từ hạ xuống, đặt tay lên vai cô, cúi đầu dựa vào mặt cô, giống như lúc cô tìm thấy y, nhẹ nhàng dán vào và cảm nhận hơi thở quen thuộc ở trên người cô.
Một ý cười ẩn hiện trong mắt An Nhàn, một đám mây trắng thân mật bao quanh cô, và có thể nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ không nghe rõ được.
"Xin chào, Lạc Y, chúng ta làm quen một chút nha, tôi tên là ' An Nhàn '." Ở kiếp trước, nhân sâm vẫn luôn không hóa thành hình người, hai người chỉ có tiến hành trao đổi ý thức đơn giản, hiện giờ mới xem như một cuộc gặp gỡ thực sự.
"An Nhàn.." Một giọng nói như có như không vang lên không trung: "Tôi là ' Lạc Y ' sao?"
"Đúng vậy, anh là Lạc Y, tôi là An Nhàn, chúng ta là bạn đã hơn nghìn năm rồi." An Nhàn nhìn anh với một nụ cười.
"Bạn sao.." Một tầng gợn sóng xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Y, mái tóc dài như đang nhảy múa, tựa như hoa sen tuyết nở trên giấy Tuyên Thành.
"Chi!" Một tiếng kêu trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, An Nhàn quay đầu lại nhưng Lạc Y lại không có cử động, vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm.
"Lạc Y, để tôi giới thiệu cho anh biết." An Nhàn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Vân Lân Giao: "Đây là Vân Lân Giao, Trảo Nha."
Lạc Y lúc này mới dời ánh mắt từ trên người An Nhàn nhìn sang Vân Lân Giao, tò mò đánh giá.
An Nhàn lại đưa y đến bên hồ, triệu tập Mao Li, Sư Vệ, cùng Thiểm Vĩ, nhanh chóng giới thiệu cho Lạc Y.
Lạc Y không có hứng thú với chúng nó, trước sau vẫn bay ở bên cạnh An Nhàn, một làn sương mờ quấn quanh đuôi tóc cô như thể đang nắm tay nhau.
Sau đó, An Nhàn lại dẫn y đi dạo xung quanh để quen thuộc hoàn cảnh, trong khi nói chuyện, thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên, giơ tay cầm lên, là Gleyre gọi đến.
"Có chuyện gì vậy?" An Nhàn hỏi.
"Ngày mai buổi chiều, nhà họ Hạ có vài người muốn gặp cô, cô có muốn gặp hay không?" Giọng nói của Gleyre từ bên kia truyền đến.
Lạc Y cúi người, dán vào bên tai An Nhàn, hình như rất tò mò.
An Nhàn đoán rằng có thể là vì mỏ quặng kia, nghĩ nghĩ, nói: "Không gặp, anh giúp tôi từ chối đi."
"Được."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Nhàn ngẩng đầu lên, phát hiện người luôn phiêu lãng ở bên cạnh cô nảy giờ đã biến mất từ lúc nào không biết. Vừa mới hóa thành linh thể, chắc là không thể duy trì trong thời gian quá lâu, thời gian vừa đến, lại phải trở về bản thể.