Khi An Nhàn trở lại bệnh viện tâm thần, việc bán đấu giá các loại thuốc mới vừa bắt đầu và cạnh tranh rất khốc liệt. Trong đó còn có một số nhà giàu mới nổi tham gia, giá cả không ngừng được đẩy lên cao. Nhiều người đã trực tiếp gửi đơn đăng ký mua hàng tới An Nhàn, với hy vọng có thể mua Tinh Thể Đan với giá cao cũng được.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, An Nhàn tiếp nhận đơn đặt hàng của một số hội viên fans thâm niên và một số hội viên VIP. Thời gian giao hàng là ba tháng và giá sẽ được giảm 20% so với giá khi được đấu giá.
Hiện tại số lượng dược phẩm có thể cung cấp còn hạn chế, nhưng với sự ôn dưỡng của bộ thần cốt kia, linh khí núi Tư Du sẽ càng ngày càng nồng đậm. Rất nhanh cô có thể mở rộng việc gieo trồng, đào tạo ra các loại hoa cỏ và dược liệu có chất lượng cao hơn, đến lúc có thể cùng luyện chế mấy cái đan lô, một lần có thể luyện ra mấy ngàn viên vật phàm thậm chí là đan dược linh phẩm.
"Minh chủ, anh đang tìm tôi à?" Luật sư Phương gõ cửa văn phòng từ từ bước vào. Sau khi ở bệnh viện tâm thần mấy ngày, anh ta cũng gọi An Nhàn là "Minh chủ" như những người khác.
An Nhàn đi thẳng vào vấn đề: "Mang hợp đồng chuyển nhượng kia tới đây và chuẩn bị ký hợp đồng đi."
Luật sư Phương đầu tiên là sửng sốt bất ngờ, ngay sau đó gật gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi ra văn phòng, năm phút sau đã trở lại, trên tay còn cầm theo văn kiện.
"Sau khi hợp đồng được ký, còn có một số thủ tục cần phải xử lý, đợi lát nữa tôi sẽ đi sắp xếp." luật sư Phương đưa cho An Nhàn một hợp đồng giấy và hợp đồng điện tử, yêu cầu cô ký tên và đóng dấu vân tay ở vị trí tương ứng.
Dấu vân tay trên bàn tay phải của An Nhàn là bản sao của Lạc Y và chưa hề bị thay đổi kể từ ngày đó.
Nếu như cô sử dụng dấu vân tay của chính mình, ngay cả chứng minh thư cô cũng không thể xác minh được. Đương nhiên, cô cũng có thể sử dụng pháp thuật mê hoặc những người khác và sửa đổi kết quả xác minh, nhưng làm như vậy thì quá rắc rối.
Sau khi ký hợp đồng xong, luật sư Phương vẫn không thể nhịn được hỏi một câu: "Tại sao Minh chủ quyết định ký vậy?"
"Ký tên trước, chờ đến khi Hạ Lẫm trở về lại chuyển cho anh ta là được, miễn cho người khác cứ dòm ngó." Người nhà họ Hạ đã bắt đầu hành động, để tránh phiền phức trong tương lai, vẫn là nắm ở trong tay sẽ trở nên an toàn hơn, huống chi Hạ Lẫm còn ở bên cạnh cô, hợp đồng có thể chuyển nhượng bất cứ lúc nào khi anh hồi phục.
Luật sư Phương liếc nhìn cô một cái thật sâu: "Minh chủ chắc chắn ngài Hạ vẫn còn sống?"
"Chỉ cần một ngày chưa tìm thấy thi thể của anh ta, tôi luôn tin rằng anh ta vẫn còn sống."
Sau khi luật sư Phương rời đi, An Nhàn đã chuyển một khoản tiền từ thẻ của mình sang cho Minh Tu và cô nhi viện. Minh Tu cho cô quyền khai thác mỏ quặng, mà cô sẽ đều đặn mỗi tháng chuyển tiền cho anh ta và đôi khi cũng cung cấp một số loại dược vật miễn phí. Mỗi khi tìm thấy kỳ trân dị bảo hay khoáng sản quý hiếm nào đó, Minh Tu đều sẽ báo cho cô trước, hỏi cô có cần nó không, nếu cần thì sẽ đưa cho cô, nếu không cần thì anh ta mới tự mình xử lý.
An Nhàn suy nghĩ một chút và gửi tin nhắn cho Minh Tu, nhờ anh ta giúp cô tìm kiếm một số bộ xương người đặc biệt.
Từ khi phát hiện xương quai xanh, xương ngón tay cùng với hộp sọ cho đến nay, An Nhàn nghi ngờ rằng năm xưa thật sự có một vị được thần nhân đã ngã xuống ở tinh cầu này và hài cốt nằm rải rác khắp nơi. Ngày nay con người sinh ra đều có chứa linh lực, có khi nào liên quan đến vị thần nhân này không? Tuy rằng linh khí thiên địa khô kiệt, nhưng máu thịt của thần nhân đủ để cải tạo thể chất của người thường, cũng ảnh hưởng đến sự phát triển gen của đời.
An Nhàn bước ra khỏi văn phòng, dự định đi xem sức khỏe của bệnh nhân. Ở giữa đường, chợt nhìn thấy Quý Cảnh Trạch như người trên mây đi tới, đôi mắt trũng sâu, lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn không có được dáng vẻ sạch sẽ ngày thường. Cách đây không lâu An Nhàn đưa cho anh ta mấy chục phương thuốc, từ sơ cấp đến cao cấp, khó khăn tăng lên từng cái một. Yêu cầu về trình độ thuần thục và lực khống chế rất cao, để hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ con hàng này đã làm việc trong một khoảng thời gian dài, đã vận dụng tinh thần lực tới mức cực hạn.
An Nhàn từng có một thỏa thuận với ông của anh ta, giúp anh ta có thể đột phá sáu cấp trong vòng một năm. Với thiên phú và sự chăm chỉ của bản thân, hiện giờ có lẽ anh ta đã hoàn thành mục tiêu của mình, chỉ là vẫn chưa đi kiểm tra cấp độ.
Quý Cảnh Trạch lướt qua An Nhàn, như một bóng ma đi thẳng vào văn phòng của mình và hoàn toàn không nhìn thấy An Nhàn.
Đánh giá tình trạng hiện giờ của anh ta, anh ta gần như không khác gì những bệnh nhân đó. Nếu một năm sau còn đưa cho đại sư Văn Thái một vị dược sĩ chuẩn bệnh tâm thần cấp 7, cô không biết tâm trạng của ông ta sẽ như thế nào..
Hai ngày kế tiếp, An Nhàn đều ở cùng với nhóm bệnh nhân, kiểm tra cơ thể của từng bệnh nhân. Khi cô chuẩn bị đi núi Tư Du, Gleyre nhắc nhở: "Còn hai người trong phòng tạm giam kia định xử trí như thế nào?"
Lúc này An Nhàn mới nhớ tới trong phòng tạm giam còn có hai con hàng xui xẻo, suy tư một lát, nói: "Thả đi."
"Thả?" Gleyre nhướng mày: "Không phải ngài nói là để bọn chúng làm mồi nhử sao?"
"Đã lâu như vậy mà những người kia còn không hề có hành động gì, rõ ràng mồi nhử này đã không có tác dụng gì nữa rồi." An Nhàn không thèm để ý nói: "Thả bọn họ đi, có lẽ còn làm cho đối phương nghi thần nghi quỷ một thời gian. Huống hồ giữ lại bọn họ chỉ tổ làm lãng phí thức ăn."
Gleyre: Câu cuối cùng mới là trọng điểm phải không.
Khi đội trưởng an ninh mở cửa phòng tạm giam, hai tên kia cứ nghĩ rằng ngày chết của mình cuối cùng cũng đến, vẻ mặt lã chã chực khóc lại còn run rẩy cố gắng ra vẻ trấn định, nặng nề bước ra khỏi phòng tối, một đường đi ra cửa lớn của bệnh viện tâm thần.
Ngay sau đó chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cánh cửa kim loại phía sau hai người đóng chặt lại, ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.