Sau khi buổi livstream kết thúc, một số bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần Tố Nguyên đã xem video đều nhận được một vài điều cần nhận biết khác nhau. Mười người đệ tử mà An Nhàn đã dành thời gian của mình để tập trung bồi dưỡng đều lần lượt tiến giai và gần đạt đến ngưỡng cửa của tu hành.
Hướng Phi thất khiếu trong sáng, tinh thần sáng láng, điên cuồng mã hóa trong một buổi tối, đẩy ba phiên bản Phong Nhân Quán đều thăng cấp, đề cao đáng kể giá trị tính thú vị và động kinh của việc đăng ký làm hội viên, cho phép những đồng bọn mới gia nhập được tận hưởng niềm vui khi bị ngược ở khắp nơi.
Nhạc Trạm lợi dụng thuật số học đã thành công bố trí được một trận pháp trong phòng mình, biến căn phòng lớn như ổ chó của mình thành một tẩm cung mộng ảo.
Chỉ trong một đêm, đầu trọc của Lãnh Cảnh đã mọc ra một đầu tóc dài đến eo, bóng mượt và óng ả lay động lòng người, nhưng thật đáng tiếc ngày hôm sau đã bị cô cạo đi một lần nữa vì không hợp thẩm mỹ của cô.
Mục Cổ ngủ một giấc dậy đã thăng cấp từ một lão tăng quét rác thành một trấn trạch tường thú, sắc mặt hồng hào, toàn thân như đang bị bao phủ bởi một luồng khí an lành.
Bobby linh cảm quá độ, nhìn ánh trăng rồi lại ngẫu hứng ngâm thơ: "Ngày đó, nơi đó, ngọn núi đó, mặt nước đó, nụ cười của người đó, vẻ đẹp đó~~ngày đó, mặt trăng đó, ánh sáng đó, bóng tối đó, làn sóng đó, làn sóng đó, xích đu đó~~"
Giọng hát vang dài mang theo một loại âm luật kỳ diệu đã lan ra khắp bệnh viện tâm thần..
Trở lại núi Tư Du, An Nhàn quyết định ở trong nhà mấy ngày đến hết Tết Nguyên Đán rồi mới bắt đầu công việc, thuận tiện đi khám phá luôn di tích tu chân. Trong lúc đó cô nhận được nhiều lời mời của mọi người nhưng đều bị cô từ chối.
Sau khi Hạ Lẫm đi theo trở về, cảm xúc của anh tăng vọt khác thường, tôn sùng người ba ba nam thần của mình đến mức hoàn toàn "quên mất bản thân", những nhân cách khác đều bị ý niệm đơn thuần mà mạnh mẽ này áp chế, liên tục mấy ngày nay đều không xuất hiện.
Mặc dù An Nhàn rất thích Hạ đại bảo như vậy, nhưng từ khi anh trọng sinh đến nay đã gần hai tháng trôi qua, dịch dung đan cũng đã sắp hết hiệu lực, ký ức của anh vẫn còn rời rạc phá thành mảnh nhỏ. Một người tinh thân và vô cùng vui vẻ, giống như rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, không hề có ý thức tự phục hồi mình.
"Ba ba, lần sau đi bơi lội thì dẫn con đi theo nhé." Hạ đại bảo tắm nước lạnh, trên người vẫn còn đang quấn khăn tắm, sương mù vây quanh chạy tới trước mặt An Nhàn, vỗ vỗ ngực mình rồi tự hào nói: "Con cũng không sợ lạnh."
An Nhàn không ngẩng đầu lên, trên tay vẫn còn đang nghịch nghịch phiên bản 3D từ bản kế hoạch kiến trúc mà Nhạc Trạm đã chỉnh sửa giúp cô.
"Đây là cái gì vậy?" Hạ Lẫm ngồi bên cạnh An Nhàn, tò mò nhìn hình ảnh ba chiều giữa không trung.
"Tổng bộ của phái Tố Nguyên." An Nhàn thản nhiên trả lời. Kế hoạch xét về tổng thể thì cũng đã được hoàn thành, kế tiếp chỉ cần mời đội xây dựng đi thực địa đo đạc làcó thể bắt đầu khởi công được rồi.
Hạ Lẫm liên tục thay đổi góc nhìn của mình, thích thú hỏi: "Đây có phải là ngôi nhà mới của chúng ta trong tương lai không vậy ba?"
"Đúng rồi, anh nghĩ thế nào? Có thích nó hay không?" Một tay An Nhàn đặt lên đầu gối, một tay bấm lại chuyển về phía đỉnh đầu của anh, vận chuyển pháp lực không để ý chút nào sấy khô tóc cho anh.
"Thích! Rất rất thích!" Hơi nước từ trên đỉnh đầu Hạ Lẫm chầm chậm bay lên, miệng cười thật lớn khiến cho khuôn mặt của anh giống một cái bánh bao nóng hổi, mong chờ cuộc sống tốt đẹp khi ở nhà mới cùng ba ba.
An Nhàn thu lại linh lực phát ra từ trong ngón tay rồi xòe lòng bàn tay mình ra, đưa cho anh một viên đan dược: "Ăn nó đi, sau đó thì đi ngủ."
Loại thuốc này có thể kéo dài dược tính của dịch dung đan, mỗi lần chỉ có thể kéo dài hai ba ngày. Nếu bị gián đoạn, Hạ Lẫm sẽ lập tức khôi phục lại hình dáng ban đầu bởi vì mỗi viên dịch dung đan này đều khiến cho sự xuất hiện của việc biến đổi đều là ngẫu nhiên.
Ngậm đan dược trong miệng, Hạ Lẫm miệng nói không rõ hỏi: "Ba ba, con còn chưa muốn ngủ nên con có thể nói chuyện với ba được không?"
"Anh muốn nói gì?" An Nhàn rót cho anh một cốc nước.
Hạ Lẫm cầm cốc nước nhấp một ngụm rồi nghiêm túc nói: "Ba muốn nghe cái gì, các quốc gia đại sự, sự phát triển của khoa học kỹ thuật, ăn, mặc, ở, đi lại, trào lưu nghệ thuật hay là tâm lý khoẻ mạnh?"
An Nhàn: "..."
Anh thật đúng là đọc biết nhiều thứ quá nhỉ.
Im lặng một lúc sau, An Nhàn nói: "Vậy hãy nói về tâm lý khoẻ mạnh đi."
Hạ Lẫm đặt chiếc cốc xuống, câu đầu tiên nói chính là: "Con cảm thấy tâm lý của con vô cùng khỏe mạnh."
An Nhàn: "..."
Cái này con mẹ nó không biết từ đâu ra nữa.
"Bobby đã từng nói rằng, có một số tiêu chuẩn để đo lường tâm lý khỏe mạnh: Não bình thường, sự tự tin, sự phân biệt đúng sai, cảm giác an toàn, tinh thần trách nhiệm và cảm giác hạnh phúc. Toàn bộ đều là cao nhất 180 điểm, con có thể đạt ít nhất là 179 điểm."
An Nhàn: "Thật sao? Vậy tại sao lại có 1 điểm bị trừ?"
"Cảm giác an toàn." Giọng điệu của Hạ Lẫm nghiêm túc nói: "Chỉ cần tách khỏi ba ba quá lâu là con sẽ không có cảm giác yên ổn nữa. Nếu ba ba ở bên con mãi mãi, con có thể sẽ đạt điểm tuyệt đối."
An Nhàn: . Khi nào thì học được vẻ ngây thơ nịnh nọt người vậy?
Im lặng được một lúc, An Nhàn lại hỏi: "Anh nghĩ tôi có thể ghi được bao nhiêu điểm?"
Cô nghĩ rằng Hạ đại bảo sẽ không chút do dự trả lời điểm tuyệt đối, nhưng sau khi anh suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: "160 điểm."
An Nhàn: Tâm lý của mình còn không khoẻ mạnh bằng còn hàng này à?