Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 237 - Chương 237 - Tâm Lý Khoẻ Mạnh (2)

Chương 237 - Tâm Lý Khoẻ Mạnh (2)
Chương 237 - Tâm Lý Khoẻ Mạnh (2)

"Tính như thế nào?"

Hạ Lẫm đã đưa ra một câu trả lời khiến An Nhàn ngạc nhiên: "Cảm giác an toàn của ba ba quá cao, còn niềm hạnh phúc của ba ba thì lại quá thấp."

"Cảm giác an toàn quá cao cũng phải trừ điểm sao?"

"Cảm giác an toàn quá cao, có nghĩa là không có gì phải sợ, cũng không có thứ đặc biệt gì phải quan tâm." Hạ Lẫm ngẩng đầu nhìn cô nghiêm túc nói: "Con muốn biết ba cần cái gì, ba sợ cái gì, ba thích cái gì, ba đang theo đuổi điều gì. Bằng cách này, con sẽ cố gắng để đáp ứng các nhu cầu của ba, tìm được những thứ mà ba thích, bảo vệ ba khi ba sợ hãi và theo sát phía sau ba mỗi khi ba đang theo đuổi mục tiêu của mình."

An Nhàn đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị Hạ đại bảo làm cho cảm động một phen.

"Ba ba." Hạ Lẫm nắm lấy tay An Nhàn thâm tình chân thành nói: "Cố gắng làm một người có tâm lý khỏe mạnh như con ba nhé!

An Nhàn:"... "

Âm thầm thu lại cảm xúc của mình, anh vẫn là một tên khốn kiếp như trước thôi.

Sau khi trò chuyện" cha con "xong, Hạ Lẫm bị đuổi về phòng ngủ của mình.

An Nhàn lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi, không nhịn được mỉm cười rồi ngay sau đó lập tức thu lại nụ cười của mình.

Cảm giác an toàn quá cao sao..

Trong căn phòng yên tĩnh, sắc mặt Hạ Lẫm bình thản nằm ở trên giường, thật lâu sau, lông mày lại nhíu lại, cơ bắp co rút, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, dường như lại đang rơi vào trong cơn ác mộng.

Khác với những cảnh lên trời xuống đất, lần này cảnh trong mơ lại đẫm máu và giống thật hơn, như thể nó sắp xảy ra ở ngay trước mặt anh. Cùng đủ loại cảm xúc tiêu cực như tức giận, đau đớn, hận thù, kiệt sức.. ập vào trước mặt làm cho hắn gần như sắp gục ngã.

Hạ Lẫm, anh đúng là một tên nhóc đáng thương..

Hạ Lẫm đột nhiên ngồi bật dậy, trong mắt lóe lên một mạt huyết sắc, nước mắt nóng hổi không tự chủ được trào ra từ trong hốc mắt.

Tất cả mọi người đều đã chết.

Thế thì tại sao.. anh vẫn còn sống?

Hạ Lẫm từ từ ngước mắt lên, nhìn những vật trang trí quen thuộc xung quanh, dần dần lấp đầy lại một chút kí ức còn khuyết thiếu.

Hoa Hoa..

Người cuối cùng anh nhìn thấy là Hoa Hoa, trên đảo Asser.

Ngày hôm sau, An Nhàn lại như thường ngày dậy thật sớm, làm xong bữa sáng nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hạ Lẫm đi xuống lầu nên cô bèn dùng thần thức quét qua thì lại thấy anh không ở trong phòng và cũng không hề có bóng dáng của anh ở gần tòa nhà nhỏ.

Chẳng lẽ lại tinh phân rồi?

An Nhàn cũng không quan tâm cho lắm, vì vậy cô thu dọn lại đồ đạc, quyết định đi khám phá di tích của tu chân, sưu tập thêm một số công pháp ngọc giản. Cô điều động nội bộ những đệ tử kia, trước mắt vẫn còn ở trong giai đoạn luyện khí, chờ sau khi Trúc Cơ thì phải căn cứ vào các linh căn khác nhau để chọn những công pháp thích hợp để tiến hành tu luyện.

Cô để lại một tờ giấy cho Hạ Lẫm và cũng gửi tin nhắn cho những người khác. Sau đó An Nhàn khởi động truyền tống trận, và trong nháy mắt, cô đã đi xa hàng ngàn dặm.

Chuyến đi lần này chắc cũng không mất nhiều thời gian, nhiều lắm là sẽ trở lại sau một ngày. Trong nhà nhỏ trống rỗng không một bóng người, An Nhàn đoán rằng Hạ Lẫm có thể buồn chán quá nên đã chạy đến bệnh viện tâm thần. Khi cô chạy đến nơi thì lại phát hiện ra Hạ Lẫm cũng không tới đó.

Kỳ lạ thật, anh ấy đi đâu rồi nhỉ?

Sau khi Hạ Lẫm mất tích được ba ngày, An Nhàn đang chuẩn bị tìm người thì anh lại xuất hiện như một u linh. Mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc rối bù, trên người còn có mùi tanh của cá, trông anh cứ như là vừa bị một tai nạn ở trên biển vậy.

" Đi đâu vậy? "An Nhàn hỏi.

" Con cũng không biết nữa. "Hạ Lẫm đáng thương buồn bã nói:" Lúc con tỉnh lại, con thấy mình đang nằm trên bãi biển, xung quanh toàn là người xa lạ. Con lại không biết đường nên suýt chút nữa là không quay về được nữa rồi. "

An Nhàn vỗ vỗ lưng anh:" Mau đi tắm rửa đi, tôi sẽ báo với chú đầu bếp nấu đồ ăn ngon cho anh. "

Hạ Lẫm lại gật đầu lia lịa, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, cởi bộ đồ ngủ ra rồi ào ào tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong, mặc quần áo sạch sẽ, An Nhàn bảo Hạ Lẫm đi nhà ăn ăn cơm, còn bản thân mình thì đi vào phòng tắm, nhặt bộ đồ ngủ trên sàn lên, một món đồ đột nhiên rơi ra.

Khi cô nhặt nó lên, nhìn kĩ lại thì thấy đây là một cái huy hiệu thường được đính trên tay áo.

" Đây là.."Nếu An Nhàn không nhìn lầm thì cái huy hiệu này nhất định là thứ tuỳ thân của hi Thác hay đeo.

Ăn uống no đủ, Hạ Lẫm lại khôi phục lại tinh thần, vui sướng chạy đi tìm các bạn nhỏ của mình chơi để chơi đùa.

An Nhàn quan sát một lúc cũng không thấy điều gì bất thường nên tạm gác chuyện này lại ra sau đầu.

Sau Tết Nguyên Đán, Quý Cảnh Trạc tham gia kỳ thi đánh giá cấp bậc dược sư, thuận lợi thăng cấp thành dược sư cấp 6. Đại sư Văn Thái cũng thực hiện lời hứa của mình, lấy lợi ích thực tế nhất là cung cấp cho An Nhàn những loại thảo dược chất lượng cao trong một thời gian dài với giá cả cực kỳ phải chăng.

Lệnh cấm về nhà của Quý Cảnh Trạch cũng đã được giải trừ, nhưng giờ đây anh ta đã trở thành một người ủng hộ nhiệt tình của Tố Nguyên, cũng không để ý đến cảm giác vinh dự gì của gia tộc nữa. Trong bệnh viện tâm thần, càng cao quý càng ngăn nắp thì lại càng không được ưa thích, anh ta mới không muốn lập dị.

Bệnh nhân về nhà ăn Tết cũng đã lần lượt trở lại bệnh viện tâm thần, không thiếu một bệnh nhân nào, tất cả đều lựa chọn không ở lại trong nhà.

Mọi thứ đều trở lại hình thức sinh hoạt ban đầu, chỉ là hình như mọi người dường đều tràn đầy sức sống hơn so với trước kia, cũng càng có tính sáng tạo hơn, các loại tác phẩm nghệ thuật ly kỳ cổ quái khác nhau ùn ùn xuất hiện không ngừng nghỉ. Phong Nhân Quán bán ra các tác phẩm này dần dần có lợi nhuận, bệnh nhân cũng dần dần có tiền riêng của mình.

Sau đó, bệnh viện tâm thần lại bắt đầu thường xuyên nhận được chuyển phát nhanh đến từ khắp nơi trên thế giới, đồ vâth hoa hòa loè loẹt, từ đồ ăn vặt đến đồ lót, từ pín bò đến gà tây, từ dao cạo râu đến vũ khí đen, tất cả mọi thứ. Trong một lần còn có người đã mua một loại duọc tề hóa học bí ẩn, trong khi nhận không cẩn thận bị rơi ra, suýt chút nữa đã khiến người bảo vệ bị dọa sợ đến ngất xỉu.

Nói tóm lại, cuộc sống của mỗi người càng ngày càng vui vẻ, còn tinh thần thì cũng ngày càng điên khùng hơn.

Bình Luận (0)
Comment