"Chuyện trong nhà đều đã xử lý xong rồi? Sao lại có thời gian rảnh tới xem anh thế?" Kiều Vưu Lợi rót một ly trà cho Kiều Cổ Tư, kỳ quái hỏi.
Kiều Cổ Tư ngồi trên ghế làm việc của Kiều Vưu Lợi, rất có hứng thú đánh giá văn phòng đơn sơ này, trong miệng trả lời: "Cơ bản đã ổn định, có mẹ tọa trấn ở đấy thì không có gì phải lo lắng cả."
Nghe được chữ "mẹ", mày nhỏ của Kiều Vưu Lợi khó có thể phát hiện hơi nhăn lại, nhưng cũng không nói gì thêm.
Kiều Cổ Tư quay đầu nhìn về phía Kiều Vưu Lợi, buồn bực nói: "Thật không rõ vì sao anh lại bỏ qua cuộc sống của đại thiếu gia, lại còn cố tình muốn sống ở chỗ này phục vụ một đám bệnh tâm thần."
"Nơi này rất tốt." Kiều Vưu Lợi đi đến bên cửa sổ, cẩn thận phun nước cho bồn Triền Ti Thảo kia, vẻ mặt lãnh nhạt, lộ ra một loại yên tĩnh tách biệt, loại u ám làm cho người áp lực trước kia đã sớm biến mất vô tung vô ảnh. Hiện giờ anh giống như một vầng trăng non, khí chất nội liễm, ánh sáng bạc bắt đầu hiện ra.
Kiều Cổ Tư nhìn chằm chằm phía sau anh một lúc lâu, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Anh ta biết thân thể của anh trai mình không tốt, ba mươi mấy năm qua vẫn luôn ru rú ở trong nhà, khuôn mặt cũng bởi vì bệnh tật mà bị hủy dung, mời vô số người để trị liệu cũng đều không chữa được, nhưng sau khi vào bệnh viện tâm thần, chỉ mấy tháng thôi đã khôi phục đến loại tình trạng này, thật sự là khiến cho người không thể tin được. Chẳng lẽ lúc trước mời những người trị liệu kia đều ăn mà không làm sao? Thế mà lại không bằng một người trẻ hai mươi mấy tuổi.
"Cho dù nơi này có tốt như thế nào đi nữa thì cũng không cần thiết ngay cả ăn tết cũng ở chỗ này chứ?" Kiều Cổ Tư nói: "Hôm nay tôi theo yêu cầu của mẹ cố ý đến đây đưa anh về nhà ăn bữa cơm xoàng."
"Có cậu ở bên cạnh bà ấy là được rồi, tôi có trở về hay không cũng không sao cả." Kiều Vưu Lợi đặt thùng tưới xuống, giọng điệu lạnh lùng.
"Sao lại không sao cả? Ba đã không còn nữa, trong nhà chỉ còn lại ba mẹ con chúng ta, vì sao lại còn phân chia xa lạ như vậy?" Kiều Cổ Tư thấy anh không nói, nhịn không được hỏi: "Anh, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi, có phải anh và mẹ có cái gì hiểu lầm hay không? Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng chưa thấy hai người gần gũi với nhau."
Kiều Vưu Lợi nhìn anh ta, muốn nói lại thôi, do dự có nên nói cho anh ta biết tình hình thực tế hay không. Kiều Cổ Tư khác với anh ta, thật tình coi người phụ nữ kia giống như mẹ ruột của mình, hoàn toàn không biết chuyện ba đã làm, giữ lại ký ức tốt đẹp nhất. Nếu nói tình hình thực tế cho anh ta biết, anh ta có thể tiếp thu được hay không?
Kiều Cổ Tư không chú ý đến vẻ mặt của anh, tiếp tục nói: "Tôi mặc kệ, hôm nay dù thế nào đi nữa tôi cũng phải mang anh về nhà. Cho dù các người có cái gì hiểu lầm thì cũng phải về nhà giải quyết cho tôi."
"Tôi đã nói rồi, không quay về." Giọng điệu của Kiều Vưu Lợi kiên quyết.
Đôi mắt của Kiều Cổ Tư ngưng lại, anh ta bất chợt nhảy lên, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Kiều Vưu Lợi.
Kiều Vưu Lợi hàng năm ốm đau nằm ở trên giường, thân thủ tự nhiên không bằng Kiều Cổ Tư chạy điên ở bên ngoài mỗi ngày, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ta bắt được.
"Hắc hắc, mềm không được thì tôi sẽ dùng cách cứng rắn.." Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy cái tay nắm lấy Kiều Vưu Lợi kia giống như bị cây kim bằng băng đâm thủng, một luồng khí âm hàn rót thẳng vào lòng bàn tay, nháy mắt làm cho anh ta tê liệt nửa người.
Kiều Vưu Lợi thong thả ung dung rút lại cánh tay của mình từ trong lòng bàn tay cứng ngắc của Kiều Cổ Tư, nhè nhẹ ma khí quanh quẩn ở quanh thân giống như từng sợi xiềng xích giam cầm mục tiêu ở trong đó. Đúng là thân thủ của Kiều Vưu Lợi không bằng Kiều Cổ Tư thật, nhưng nội kình trải qua ba mươi năm tra tấn cô đọng lại thì không phải là anh ta có thể so sánh được, hơn nữa An Nhàn chỉ đạo và tu luyện chính xác, thực lực càng là tiến bộ vượt bậc.
Kiều Cổ Tư kinh dị trừng mắt nhìn Kiều Vưu Lợi: "Anh.."
"Cậu vừa nói cái gì?'mềm không được thì cứng rắn '?" Kiều Vưu Lợi cười nhạt.
Kiều Cổ Tư: "..."
Kiều Vưu Lợi vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Thiện chí nhắc nhở, đừng cố gắng so cứng rắn với người của bệnh viện tâm thần, cậu sẽ thua thực thảm."
Kiều Cổ Tư: "..."
Rốt cuộc Minh chủ đã làm cái gì với anh của anh ta vậy? Chẳng những trị hết bệnh cho anh ấy, còn làm cho anh ấy có được thực lực không thể tưởng tượng được! Phải biết rằng mấy tháng trước, anh trai của anh ta ngay cả đi đường cũng cần phải có người đỡ, một bộ dáng suy yếu giống như sống không được bao lâu nữa vậy. Từ bệnh trạng đến biến thái, loại khoảng cách này có phải đã quá lớn rồi hay không?
Kiều Vưu Lợi đi đến bên cạnh cửa, mở cửa ra, nói với Kiều Cổ Tư vẫn còn ở trong trạng thái khiếp sợ: "Cậu trở về đi, tôi sẽ không tiễn."
Kiều Cổ Tư giả vờ như không nghe thấy, bước một bước dài xông lên, còn muốn thử lại thực lực của Kiều Vưu Lợi.
Kiều Vưu Lợi đang muốn đánh trả thì khoé mắt anh thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc xuất hiện từ chỗ ngoặt của hành lang, động tác hơi dừng lại, cứng rắn nhận một cú đấm nặng nề của Kiều Cổ Tư, phần lưng đập vào trên cánh cửa phát ra một tiếng trầm đục, cùng lúc đó, nội lực tự động vận chuyển đánh bay cả người Kiều Cổ Tư đi ra ngoài, mạnh mẽ đập vào trên cửa kính, nửa người bị vứt ra ngoài cửa sổ, nếu không có đôi tay kịp thời bám lấy bệ cửa sổ chỉ sợ anh ta cũng sẽ được biểu diễn một hồi vật rơi tự do bất đắc dĩ.
"Làm sao vậy?" An Nhàn đi tới, liếc mắt nhìn người đàn ông đang treo ở cửa sổ, sau đó nhìn về phía Kiều Vưu Lợi: "Không có việc gì chứ?"
Kiều Vưu Lợi cười nói: "Không có việc gì, đùa giỡn mà thôi."
Kiều Cổ Tư xoa cánh tay cứng đờ, vẻ mặt cổ quái từ trên cửa sổ nhảy xuống.
An Nhàn gật gật đầu: "Nhớ sửa cửa sổ bị hỏng cho tốt."
"Ừm, tôi sẽ bắt Kiều Cổ Tư bồi thường."
Kiều Cổ Tư: "..."
Này, anh thật sự là anh của tôi sao?
Thấy An Nhàn muốn rời đi, Kiều Cổ Tư nhanh chóng bước lên vài bước, hô: "Minh chủ, tôi muốn đưa anh trai tôi về nhà một chuyến."
Kiều Vưu Lợi không vui nhìn anh ta một cái.
An Nhàn quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc: Chuyện này có quan hệ quái gì đến cô chứ?
Kiều Cổ Tư lại nói: "Trong khoảng thời gian này anh trai tôi đã được anh chăm sóc, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh đi đến nhà họ Kiều làm khách hay không?"
Khi nói chuyện, Kiều Cổ Tư đi đến gần An Nhàn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm y, trong đầu hiện lên dáng người tuyệt đẹp của y đang bơi ở trong biển, thật sự là làm cho người có ấn tượng khắc sâu. Nếu không có Hạ Lẫm cản trở thì anh ta đã sớm quen biết với y rồi.
An Nhàn từ chối nói: "Xin lỗi, gần đây tôi tương đối bận, về sau có cơ hội thì hãy nói sau."
"Vậy anh trai của tôi.."
"Kiều Vưu Lợi là trợ lý quan trọng của tôi, chỉ sợ cũng không có thời gian trở về cùng với anh." An Nhàn một chút cũng không thông tình đạt lý.
Kiều Vưu Lợi không ngờ rằng Minh chủ lại chủ động từ chối Kiều Cổ Tư giúp anh như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh biết Minh chủ không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng lần này lại vì anh mà làm một cấp trên mặt lạnh.