Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 239 - Chương 239 - Hành Tung Quỷ Bí Của Hạ Lẫm (2)

Chương 239 - Hành Tung Quỷ Bí Của Hạ Lẫm (2)
Chương 239 - Hành Tung Quỷ Bí Của Hạ Lẫm (2)

Kiều Cổ Tư không nói nên lời, vốn định mượn miệng của An Nhàn làm cho Kiều Vưu Lợi đồng ý về nhà, ai ngờ đối phương cự tuyệt còn dứt khoát hơn cả nguyên thân.

"Các anh trò chuyện trước đi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được." An Nhàn xoay người, vén vài sợi tóc dài, lưu lại một mùi hương.

Kiều Cổ Tư nhìn bóng dáng của y, trong mắt hiện lên một mạt hứng thú.

Kiều Vưu Lợi nhíu mày, lạnh giọng cảnh cáo nói: "Thu hồi cái suy nghĩ nhỏ đấy của cậu đi, đừng có trêu chọc vào anh ấy."

Kiều Cổ Tư cười nói: "Tôi muốn theo đuổi ai là tự do của tôi, kể cả anh là anh trai tôi thì anh cũng không có quyền quản đâu."

"Anh ấy thì không được." Kiều Vưu Lợi tuyệt đối không cho phép cái tên em trai hoa tâm này đi quấy rối Minh chủ.

Kiều Cổ Tư liếc xéo anh ta một cái, lời ít ý nhiều nói: "Không phải anh ấy không được, mà là anh không được đi?"

"Cậu có ý tứ gì?" Ánh mắt Kiều Vưu Lợi hơi trầm xuống.

Kiều Cổ Tư nhướn mày cười một tiếng: "Thích thì lên, sợ đầu sợ chân cũng không phải là phong cách của tôi." Nói xong, anh ta vừa đi ra ngoài vừa xua tay nói: "Không nói nữa, mấy ngày nữa tôi lại đến."

"Đừng đến nữa." Kiều Vưu Lợi đưa cũng không thèm đưa, xoay người đi vào văn phòng, phanh một cái đóng cửa lại.

Đứng ở phía sau cửa, nhớ lại lời nói mới vừa rồi của Kiều Cổ Tư, trong lòng Kiều Vưu Lợi nổi lên từng đợt gợn sóng. Nhưng chỉ trong một lát, trong mắt anh lại khôi phục trong suốt thanh minh, chôn tia tình tố khác thường kia sâu xuống tận đáy lòng.

Kiều Cổ Tư đã nói sai, cũng không phải là anh không dám mà là không muốn, không muốn mất đi phần tốt đẹp kia. Thay vì chiếm cho riêng mình, anh càng nguyện ý coi y như một loại tín ngưỡng, dõi theo tương lai của y, truy đuổi theo bước chân của y.

An Nhàn phát hiện ra gần đây Hạ Lẫm luôn xuất quỷ nhập thần, ít thì ba năm giờ, nhiều thì một hai ngày, không biết một mình chạy đi làm gì. Vốn cho rằng khả năng là do anh khôi phục ký ức, nhưng sau khi trở về, biểu hiện lại vẫn là tinh phân trước sau như một. An Nhàn âm thầm quan sát mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định bí mật đi theo nhìn xem.

Sau bữa tối, Hạ Lẫm giống như một bóng ma lao ra ngoài, một mình bước đi trên đường phố lúc hoàng hôn. Trấn nhỏ vùng ngoại thành, dân cư thưa thớt, gió lạnh gào thét, lộ ra một cổ tiêu điều và tịch liêu.

Hạ Lẫm đi đi dừng dừng, lang thang không có mục tiêu, giống như đang hưởng thụ yên lặng rời xa thế tục, lại như là đang tìm kiếm cái gì đó.

An Nhàn đi theo sau anh, bước đi thản nhiên, không nhanh không chậm.

Từ hoàng hôn đến màn đêm, từ yên lặng đến ồn ào náo động, tiến vào phố xá sầm uất lúc mới lên đèn, Hạ Lẫm giống như cưỡi ngựa xem hoa, thưởng thức phong cảnh bốn phía.

An Nhàn không khỏi nghi hoặc ở trong lòng, chẳng lẽ mỗi ngày anh mất tích chính là chạy đến trên đường để đi dạo? Hay chỉ đơn thuần là ra ngoài tản bộ?

Trong lúc đang suy nghĩ thì Hạ Lẫm ở phía trước bỗng đi vào một nhà hàng âm nhạc, An Nhàn dừng bước chân lại, vẻ mặt trầm mặc.

Nhà hàng này rất có phong cách, tiếp đãi khách hàng tất cả đều là những người thuộc tầng lớp trung lưu ăn mặc bảnh bao và thành phần tri thức có thu nhập không ít.

Nếu là Hạ Lẫm trước đây thì hiển nhiên là thông suốt không bị ngăn trở, nhưng anh của bây giờ, trên người mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, phối hợp với một chiếc quần màu trắng hưu nhàn, trên chân còn đi một đôi giày vải màu trắng được đào từ trên mạng, một thân ngốc bạch, đúng là màu sắc phổ biến nhất của bệnh viện tâm thần. Nếu như vậy còn chưa nhìn ra xuất thân của anh thì hai chữ "Tố Nguyên" trên áo thun ngắn tay như vậy cũng đủ để lộ ra thân phận tươi mát thoát tục của anh.

An Nhàn đoán rằng rất nhanh anh sẽ bị phục vụ "thân thiện" mời ra khỏi nhà hàng, ngay cả khi cho phép được lưu lại thì anh cũng không có khả năng để chi trả. Chiếc thẻ cô đưa cho Hạ Lẫm kia, mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể tiêu 1000 điểm, vượt qua mức này phải được "phụ huynh" xác minh, mà ở nơi này một ly đồ uống cũng có giá là 2000 rồi.

An Nhàn dừng ở cửa một lát, cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi vào. Cô lo lắng Hạ Lẫm phát sinh xung đột với người phục vụ, dẫn tới phiền toái không cần thiết, rốt cuộc thì anh vẫn có hai chữ "Tố Nguyên" ở bên ngoài rêu rao khắp nơi, nếu xảy ra vấn đề gì thì cuối cùng Tố Nguyên còn phải ra mặt giải quyết.

Đi vào nhà hàng, An Nhàn dùng thần thức tìm kiếm một vòng, rất nhanh đã phát hiện ra thân ảnh Hạ Lẫm ở trong góc. Anh ỷ vào thân pháp nhanh như tia chớp của mình tránh đi tầm mắt của người phục vụ, lóe một cái ẩn vào một chiếc ghế dài.

Vẻ mặt An Nhàn không thay đổi ngồi vào ghế dài bên cạnh anh, định xem xem rốt cuộc anh muốn làm cái gì.

Hạ Lẫm một tay chống trán, một tay chán đến chết nghịch màn hình điện tử trên bàn, tầm mắt lại tìm tòi bốn phía trong nhà hàng.

Lúc này, một đôi nam nữ đi vào tới, đi ngang qua bên người Hạ Lẫm, thoáng nhìn cách ăn mặc độc nhất vô nhị của anh, tất cả đều sửng sốt một chút, ngay sau đó buồn bực tránh ra, ngồi xuống vị trí đối diện với anh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn anh đầy tò mò.

Chẳng qua hai người đều rất có hàm dưỡng, cũng không bình phẩm anh từ đầu đến chân, sau khi gọi món ăn xong, người phục vụ rất nhanh đưa đồ ăn thức uống lên, khi xoay người không hề ngoài ý muốn thấy được Hạ Lẫm một thân ngốc bạch. Sắc mặt người sau tự nhiên, ánh mắt đạm nhiên, rất có khí độ thân ở địa vị cao từ lâu, đáng tiếc quần áo trên người anh đã thật sâu bại lộ chi tiết của anh.

Biểu tình của người phục vụ sững sờ mất vài giây, anh ta nhìn chăm chú một lần nữa thì lại phát hiện cái ghế dài kia không có một bóng người, anh ta nhìn chung quanh một vòng cũng không có cái gì khác thường, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, lẩm bẩm đi đến chiếc ghế dài kia của An Nhàn, cúi người dò hỏi: "Không biế anh cần cái gì?"

An Nhàn không nói gì, chỉ tùy tay gọi một ly đồ uống ở trên màn hình, thần thức vẫn luôn quan sát Hạ Lẫm, tên kia lại lẻn đến một cái ghế dài khác. Cái ghế dài kia còn ngồi hai gã khách hàng, tất cả bọn họ đều kinh ngạc nhìn Hạ Lẫm đột nhiên toát ra kia.

Hạ Lẫm nhàn nhã ngồi bên một người ở trong đó, thân thiện hỏi: "Hương vị đồ ăn thế nào?"

Một người theo bản năng trả lời: "Còn, còn có thể."

"Vậy là tốt rồi. Nếu có chỗ nào không hài lòng cứ nói ra, chúng tôi nhất định sẽ cải thiện." Hạ Lẫm trông như quản lý nhà hàng đang hỏi ý kiến thực khách: "Chúc quý khách ăn ngon miệng."

Lời còn chưa dứt, người đã biến mất ở tại chỗ, lại quay trở về ghế dài lúc trước, lưu lại hai gã khách hàng với vẻ mặt khó hiểu.

Người vừa rồi là quản lý nhà hàng sao? Phong cách không khỏi cũng quá kỳ lạ đi! Còn chữ trên áo của anh dường như có chút quen mắt.

Một người chần chờ hỏi: "Nhà hàng này không phải gọi là ' Nhã Đức ' sao? Khi nào sửa tên ' Tố Nguyên ' vậy? Hay ngay từ đầu chúng ta đặt chính là ' Tố Nguyên '?"

"Đúng là ' Nhã Đức ', từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy nhà hàng nào là ' Tố Nguyên ' cả, nhưng thật ra có một bệnh viện tâm thần giống như là cái tên này."

EMMM.. Trên ghế dài rơi vào một mảnh im lặng quỷ dị.

Bình Luận (0)
Comment