An Nhàn còn chưa kịp nói ra lời từ chối thì đã thấy một luồng kình lực đột nhiên từ bên cạnh người Kiều Cổ Tư phóng tới đánh vào bó hoa, trong chốc lát, vô số cánh hoa bay tán loạn ở bốn phương tám hướng, hình thành một mảnh mưa hoa đẹp đẽ ở chung quanh.
Gần ghế dài lập tức truyền đến một trận kinh hô, không ít khách hàng đều quay đầu nhìn về phía bên này.
Trên tay Kiều Cổ Tư chỉ còn lại có một số cành khô trụi lủi, cánh hoa vương vãi khắp nơi, chẳng những phá hủy hoàn cảnh ưu nhã dùng cơm mà còn bị vây xem cực kỳ tàn ác. Sắc mặt anh ta trầm xuống, hai con mắt sắc bén tìm kiếm khắp nơi, ý đồ tìm được tên khốn kiếp "phá hoại hoa" kia.
Tìm kiếm không có kết quả, Kiều Cổ Tư làm người phục vụ đang canh giữ ở một bên, đề cao cảnh giác, sau đó nói với An Nhàn: "Thất lễ, vừa rồi không biết là ai đang chơi đùa, lần sau tôi sẽ bổ sung lại quà cảm ơn."
"Không cần." An Nhàn không định tiếp tục ở lại nơi này, đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ thì đúng lúc người phục vụ mang đồ uống đưa lại đây, nhìn thấy cánh hoa rơi vãi đầy đất, anh ta vẫn mặt không đổi sắc phục vụ khách hàng, hoàn mỹ thể hiện tố chất ứng đối của người phục vụ ở nhà hàng cao cấp, chỉ yên lặng ghi thêm một khoản phí dọn dẹp cho Kiều Cổ Tư ở trong lòng.
"Tôi còn muốn mời Minh chủ ăn bữa tối cùng với tôi, hy vọng Minh chủ vui lòng nhận cho." Kiều Cổ Tư phong độ nhẹ nhàng mở ra khăn ăn, dùng ánh mắt ý bảo người phục vụ mở rượu vang đỏ ra.
Người phục vụ tiến lên, cầm lấy dụng cụ mở chai, động tác thuần thục mở nút chai rượu ra, trong nháy mắt nút bình nới lỏng, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, một cột nước mạnh mẽ phun ra từ miệng chai, một lượng lớn rượu bắn ra.
Kiều Cổ Tư không kịp né tránh, bị phun đầy mặt.
An Nhàn tùy tay vung lên, nhẹ nhàng thoải mái đẩy rượu đang bắn về phía cô, không làm cho rượu dính vào cô một chút nào.
Phì! Xung quanh truyền đến một trận tiếng cười khó có thể ức chế. Một bình rượu vang đỏ đang tốt đẹp, chính là hiệu quả mở ra rất giống mở bia, thao tác này thật sự quá lẳng lơ.
"Sao anh lại thế này!" Kiều Cổ Tư bỗng chốc đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn người phục vụ anh ta.
Trên mặt người phục vụ tràn đầy sợ hãi và nghi hoặc, hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra loại chuyện này.
Lúc này, một tiếng nói không thức thời bỗng nhiên từ bên cạnh cắm vào: "Có thể rượu anh đã mua là rượu giả chăng?"
Một giọng nói khác phụ họa theo: "Rất có khả năng, rượu vang đỏ chân chính nào có lực phun ra kích thích như loại này?"
"Loại nhà hàng này cũng bán rượu giả sao?"
"Chai rượu đó rõ ràng là người kia đích thân mang lại đây."
"Cho nên đây là hiện trường phùng má giả trang làm người mập thất bại trong truyền thuyết à."
"Ha ha ha.." khách hàng xung quanh hết sức vui mừng.
Sắc mặt Kiều Cổ Tư đỏ đen luân phiên nhau.
An Nhàn cũng không nói lên lời, người khác không biết nhưng cô rất rõ ràng, vừa rồi mấy câu nói kia là Hạ Lẫm dùng phúc ngữ nói, con hàng này ở bệnh viện tâm thần ngay cả loại thần kỹ này cũng học được, một người đóng vai nói cho mấy vai nhân vật cũng không hề áp lực, khó trách ngày thường anh tinh phân tự nhiên như vậy.
"Thưa ngài, ngài đây là?" Rốt cuộc người phục vụ không nhịn được nữa tiến lên dò hỏi. Lúc trước anh ta rải hoa khắp nơi còn có thể nhẫn nhịn nhưng bắn rượu phun khắp nới như vậy thì không thể nhịn được nữa.
"Tôi sẽ bồi thường." Kiều Cổ Tư xua xua tay, đuổi người phục vụ đi, sau đó quay đầu nhìn về phía An Nhàn.
An Nhàn đứng lên, mỉm cười nói: "Hôm nay xem ra không thể cùng ăn bữa tối với ah được nữa."
So với Kiều Cổ Tư có cánh hoa ở trên đỉnh đầu, quần áo dính đầy rượu, một thân An Nhàn thoải mái thanh tân, khí độ nghiễm nhiên, trước phụ trợ giả, chính là vẻ đẹp trai xuất sắc trong mắt mọi người.
Kiều Cổ Tư thấy ăn cơm đã không thể thực hiện được nữa, đành phải thay đổi sách lược, nói: "Tôi đưa anh đi."
"Không cần, có người tới đón tôi rồi." An Nhàn thuận miệng từ chối.
"Anh hẹn bạn bè sao? Không biết tôi có may mắn được làm quen một chút không?" Ưu điểm lớn nhất của Kiều Cổ Tư chính là da mặt dày, trải qua tình trạng xấu hổ vừa rồi mà vẫn không làm cho anh ta lùi bước: "Bạn bè của Minh chủ đương nhiên cũng là người cực kỳ xuất chúng."
Xuất chúng? Nếu giờ phút này anh ấy đứng ra, vậy thì đúng thật là rất "xuất chúng".
Đang nghĩ ngợi tới, trước mắt bỗng nhiên thêm một bóng dáng màu trắng, trên người anh mặc một chiếc áo thun tay ngắn có hai chữ "Tố Nguyên", phía dưới mặc một chiếc quần hưu nhàn thoải mái, chân đi một đôi giày vải ngay cả nhãn hàng cũng chưa xé, kiểu tóc bồng bềnh, dáng người cao lớn, từ trong ra ngoài tản ra khí chất pha trộn thô tục phong nhã.
Anh từ từ vươn tay về phía An Nhàn: "Tôi tới đón anh."
An Nhàn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Ừm, đi thôi."
Cô nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Hạ Lẫm.
Sau đó, mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn một tên ngốc bạch ngọt, kiêu căng ngạo mạn dắt Minh chủ đẹp trai từ bên người cao phú soái đi mất.
Sau khi hai người rời đi, có một số khách hàng mới phản ứng lại. Ể, đây không phải là một nhà hàng cao cấp được cấp là nhà hàng hạng sang sao? Vừa rồi cái kẻ mặc trang phục đặc sắc bệnh tâm thần của Tố Nguyên có phải đã đi nhầm phim trường rồi hay không?