Lâm Tiếu cũng luôn học hỏi kiến thức mới về máy vi tính, thế nhưng cô lại hoàn toàn ngược lại. Cô không muốn dùng những tri thức toán học để phục vụ máy vi tính mà lại muốn dùng kiến thức về máy vi tính để phục vụ toán học. Với nền tảng toán học vững chắc, họ đã thành công xuất sắc ở nhiều lĩnh vực.
Toán học là ngành học mà cô muốn nghiên cứu cả đời.
Giữa hai sự lựa chọn này, không thể phân ra cái nào tốt cái nào xấu cả. Lâm Tiếu luôn giữ liên lạc với những học trò ở các lĩnh vực khác, cô rất thích nghe tin tức mới nhất về các lĩnh vực. Thế nhưng khi chọn ra nghiên cứu sinh, Lâm Tiếu lại muốn chọn học trò hợp với mình hơn.
Cô không cần học trò phải mày mò miệt mài với chuyên ngành toán học cả một đời.
Thế nhưng mỗi một tấm lòng nhiệt tình đều có hiệu quả của riêng nó.
Có rất nhiều lời khuyên dành cho người mới nghe rất vô dụng, sau khi trải qua bôn ba Lâm Tiếu mới biết được sự nhiệt tình có thể đưa ta đi bao xa.
"Cô mong học trò của mình là người thật sự yêu thích toán học, kiên trì học hỏi." Lâm Tiếu nói.
Hứa Thư Tĩnh gật đầu nghiêm túc: "Cô giáo Lâm, em nhất định sẽ cố gắng, không để cho cô thất vọng đâu ạ."
Đinh Tư Di vội vàng bày tỏ thái độ của mình.
Lâm Tiếu cười: "Các em cũng không cần phải áp lực nhiều, dựa theo tiết tấu của bản thân là được."
Bây giờ Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh là hai học trò duy nhất của Lâm Tiếu, tuy không phải là duy nhất nhưng cũng không khác biệt lắm. Hơn nữa các cô là những nghiên cứu sinh đầu tiên của Lâm Tiếu, tình cô trò cũng vô cùng gắn kết chặt chẽ.
Dĩ nhiên không nói đến lúc hướng dẫn bài vở, Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh cũng thường đi ăn cơm với Lâm Tiếu.
Các cô ấy rất nhanh đã biết rằng mẹ của cô giáo Lâm có tay nghề nấu ăn rất tuyệt. Cô giáo Lâm từng đưa họ về nhà ăn cơm, mẹ của cô giáo Lâm cũng nấu cho các cô ấy rất nhiều món ăn ngon, cô giáo Lâm cũng thường chia cho họ.
Chung sống với nhau ngày qua ngày, tình cô trò cũng ngày càng hiểu biết và gắn bó sâu sắc.
Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh phát hiện ra rằng dù cho thu nhập cho cô giáo Lâm và cả tài chính kinh tế của gia đình cô giáo Lâm rất cao nhưng cuộc sống của cô giáo Lâm lại vô cùng giản dị.
Quần áo của cô giáo Lâm sạch sẽ, mỗi quý chỉ thay luân phiên mấy bộ.
Điện thoại của cô giáo Lâm là chiếc Nokia đời cũ từ vài năm trước, nhìn thấy cả vết xước rồi. Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh là hai người học trò chưa kiếm ra tiền, thế nhưng sau khi trở thành nghiên cứu sinh thì đã mua điện thoại mới, so với cái của cô giáo Lâm thì đời mới hơn, chức năng cũng nhiều hơn.
Cô giáo Lâm rất hào phóng với học trò, thường mời các cô đi ăn cơm, nhưng đều đi đến những quán ăn gần đó giá rẻ nhưng lại có chất lượng cao.
Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh chú ý rằng thu nhập của cô giáo Lâm rất cao nhưng lại ít tiêu tiền vào những thứ khác. Cô giáo Lâm rất thích dành dụm, vẫn chỉ một lòng với toán học, vốn không cần đến vật chất.
Đinh Tư Di đoán: "Chắc là cô giáo Lâm không quan tâm đến mấy của cải như này." Cô có một thế giới tinh thần phong phú và sâu sắc mà người khác không thể dòm ngó.
Hứa Thư Tĩnh lại càng quan sát tỉ mỉ hơn, cô ấy lắc đầu: "Tuy đồ của cô giáo Lâm quả thật rất đơn giản nhưng lại chú trọng đến chất lượng."
Rất nhanh sau đó, hai cô học trò đã phát hiện Lâm Tiếu tiêu tiền vào những thứ như thế nào. Các cô nhìn thấy chồng thư dày của những người học trò được tài trợ viết gửi cho Lâm Tiếu trên bàn làm việc của Lâm Tiếu. Thời gian trên mỗi bức thư cách nhau rất lâu, tính ra khi Lâm Tiếu còn là học trò của một tiến sĩ thì cô đã bắt đầu giúp những học trò nghèo khó rồi.
Sau khi trở thành cô giáo Lâm thì số học trò cô giúp lại càng nhiều.
"Cô giáo Lâm, cô thật vĩ đại." Hứa Thư Tĩnh nhìn chồng thư dày, trong lòng rất cảm động.
Lâm Tiếu cười xua tay: "Đừng nói quá như vậy."
Cô giúp học trò bằng tiền sau khi mua nhà ở Bắc Kinh.
Quả thật nhu cầu về vật chất của Lâm Tiếu không cao, nhưng cũng không phải là người không có yêu cầu gì. Có lẽ là do từ nhỏ trong nhà luôn cho cô những gì tốt đẹp nhất, cô vẫn quen với việc duy trì nếp sống thoải mái tiêu chuẩn.
Nhưng thực sự số tiền mà cô tiêu lại không nhiều hơn số tiền kiếm được, sau khi cô có được cuộc sống ổn định thì cô dùng số tiền đó để giúp đỡ những người mà cô thấy cần được giúp, đáng để giúp.
"Các em hứng thú với cái này sao?" Lâm Tiếu trông thấy dáng vẻ của hai cô học trò, thử hỏi: "Không thì các em lập danh sách những cuốn sách ngoại khóa của học kỳ này đi, sau đó cô mua về rồi gửi đi."
Lâm Tiếu không chỉ gửi tiền để giúp học trò mà còn tặng cả sách theo khóa, cô cảm thấy sách cũng quan trọng không kém gì tiền.
Nhưng đối với bản thân Lâm Tiếu thì, thời gian còn quý giá hơn cả tiền bạc nữa.
Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh nhìn nhau, nóng lòng muốn thử. Bây giờ các cô không có tiền để giúp đỡ người khác, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của cô giáo Lâm, các cô cũng vui lòng góp thêm chút sức.
Lâm Tiếu cười vui vẻ: "Tốt quá! Nếu như các em thích thì đã giúp cô được rất nhiều rồi."