Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 1016 - Chương 1016.

Chương 1016. - Chương 1016. -

Lâm Dược Phi ở bên cạnh nghe thấy thì cười lớn: “Nói cứ như là chị con có mèo rồi ấy, chị con còn phải thông qua kỳ sát hạch đã chứ.”

Doanh Doanh lập tức chạy đến bên chân Lâm Dược Phi hỏi: “Chị thông qua sát hạch chưa ạ?”

Niên Niên cũng nhìn cha với vẻ hồi hộp và mong chờ: “Con đã thông qua kỳ sát hạch chưa?”

Lâm Dược Phi bị hai cô con gái đáng yêu vây xung quanh, trái tim như muốn tan chảy, đừng nói là nuôi mèo, nuôi hổ anh cũng đồng ý, nhưng vẫn cố giữ lại một tia lý trí cuối cùng trong lòng nhìn Thẩm Vân: “Cái này phải mẹ mới quyết định được.”

Niên Niên và Doanh Doanh lập tức lao về phía Thẩm Vân.

Sau khi để hai cô con gái nhõng nhẽo một lúc, Thẩm Vân đã gật đầu: “Được, mẹ đồng ý.”

Biểu hiện những ngày vừa qua của Niên Niên, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi đều đã ghi nhận. Họ tin tưởng rằng cô bé có thể tự đảm nhận được hầu hết các công việc liên quan đến việc chăm sóc mèo con, bản thân Niên Niên cũng vì sự xuất hiện của mèo con mà trở nên tốt hơn, Thẩm Vân cảm thấy việc này rất hữu ích trong việc nuôi dưỡng tinh thần trách nhiệm của Niên Niên.

Mẹ đồng ý rồi!

Niên Niên và Doanh Doanh nhìn nhau, khuôn mặt đầy bất ngờ và sung sướng, sau đó cầm tay nhau nhảy lên: “Mẹ vạn tuế”, “Mẹ vạn tuế.”

Lâm Dược Phi ở bên cạnh ho lên: “Còn cha thì sao?”

Hai bạn nhỏ lại chạy đến bên cha: “Cha cũng vạn tuế”,“Cha cũng vạn tuế.”

Đến ngày người bạn của Thẩm Vân du lịch nước ngoài trở về và đón hai chú mèo đi, nước mắt của Niên Niên cứ tuôn rơi không ngừng.

Dì Khương vội vàng nói với Niên Niên: “Cháu có thể đến nhà cô chơi bất cứ lúc nào, lúc nào nhớ bọn chúng đều có thể đến thăm bọn chúng.”

Mất bao nhiêu công sức, cuối cùng mới dỗ được Niên Niên nín khóc.

Sau đó, dì Khương mới đưa hai chú mèo ra khỏi cửa được năm phút, Niên Niên đã lạch bạch ra nằm trên đùi của Thẩm Vân: “Mẹ ơi, con nhớ mèo con rồi.”

Thẩm Vân: “...” Cũng không biết dì Khương đã ra khỏi cửa khu chung cư chưa nữa.

Dù sao cũng đã đồng ý cho Niên Niên nuôi mèo rồi, Niên Niên lại vì chuyện lũ mèo con người ta gửi nuôi này đã được đón về nhà mà buồn rầu, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lập tức đưa việc tìm mèo con cho Niên Niên vào lịch trình.

Rất nhanh, Lâm Dược Phi đã mang một tin vui về nhà: “Niên Niên, cha đã tìm được cho con mèo con mà con muốn có rồi.”

Lâm Dược Phi tận hưởng đãi ngộ được con gái rót nước, bóp vai, lấy hoa quả cho bố rồi mới nói rõ là mèo con ở đâu: “Con mèo to nhà chú Ngô của con sinh được một đàn mèo con, cha dắt con đi chọn một con.”

Khi Niên Niên đi chọn mèo con, Lâm Tiếu đã sắp xếp thời gian đi cùng Niên Niên.

Đến nhà chú Ngô, ánh mắt của Lâm Tiếu không rời khỏi con mèo mẹ: “Đẹp quá đi mất.”

Mèo nhà chú Ngô là giống mèo sư tử, toàn thân trắng muốt, lông vừa dài vừa mượt, mắt bên xanh bên vàng, trông vừa oai phong lại nhanh nhẹn.

Nhưng mèo sư tử không thích người lạ, Lâm Tiếu và những người khác chỉ có thể đứng ở xa nhìn.

Chú Ngô trông thấy Lâm Tiếu không thể rời mắt khỏi lũ mèo, biết là Lâm Tiếu rất thích bèn nói với Lâm Dược Phi: “Chọn thêm cho em gái cậu một con đi.”

Lâm Tiếu vội vàng từ chối: “Không không không, không cần đâu ạ.”

Đến sinh hoạt thường ngày Lâm Tiếu còn phải đơn giản hóa hết sức thì lấy đâu ra thời gian và tâm sức để chăm sóc một chú mèo con.

“Em có Tiểu Hoàng rồi.” Lâm Tiếu dành tất cả quỹ thời gian rảnh và tình yêu đều dành cho Tiểu Hoàng.

Niên Niên nhận ra cô út thích mèo, hào phóng nói: “Cô út, sau này cháu cho cô vuốt mèo con của cháu.”

Chú Ngô cười: “Vậy thì mọi người hãy chọn một con mèo hiền lành một chút, mèo sư tử thường không thích ai vuốt ve ngoài chủ của nó cả.”

“Tính cách của mèo sư tử rất kiêu ngạo.” Chú Ngô thở dài: “Tiếc là bây giờ càng ngày càng ít người nuôi mèo sư tử. Trước đây ở Sơn Đông người ta nuôi rất nhiều, bây giờ nhà mái bằng bị đập đi hết rồi, nhà nào cũng chuyển vào các tòa nhà chung cư ở, rất nhiều nhà kinh doanh mèo không làm nghề này nữa. Bây giờ mèo sư tử đẹp càng ngày càng khó tìm.”

Chú Ngô thích cái kiêu ngạo uy phong này của mèo sư tử, nhưng anh ấy cũng hiểu bé gái nhỏ nuôi mèo thường thích thơm và ôm ấp nó, anh ấy đưa tay ra chỉ một con mèo nhỏ: “Này, con này, con này lành nhất trong đàn.”

Nhưng cuối cùng Niên Niên không chọn con mèo ngoan nhất trong đàn mà chú Ngô chỉ, cô bé đã chọn con mà bản thân thấy đáng yêu nhất.

Lâm Dược Phi nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con mèo mà Niên Niên chọn đẹp ở chỗ nào.

“Con bên trái đó, con bên trái chả đẹp hơn à?” Lâm Dược Phi nói.

Niên Niên không thèm nghe lời cha, cô bé chọn con mèo con đẹp nhất.

“Đây là mèo của con.”

Lâm Dược Phi cười lớn: “Được, thế con đặt tên cho con mèo con của con đi.”

Niên Niên đảo mắt một vòng, rất nhanh đã có câu trả lời: “Cao Cao.”

“Con tên là Niên Niên, mèo con tên là Cao Cao, hai cái tên ghép với nhau là thành bánh tổ.”

Niên Niên vui vẻ nói: “Mèo của Niên Niên là Cao Cao, Cao Cao là mèo của Niên Niên.”

Doanh Doanh bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Đến tên của mèo con còn ghép được vào với tên chị, sao tên của em với chị không ghép được vào với nhau nhỉ?”

“Sửa tên em thành Cao Cao đi, gọi mèo con là Doanh Doanh.”

Bình Luận (0)
Comment