Ngày Nhà Giáo năm nay là ngày bận rộn nhất từ khi Lâm Tiếu trở thành giáo viên.
Từ sau khi Lâm Tiếu làm giáo viên, cô lại có thêm một ngày nhà giáo này, những sinh viên khoa chính quy cô đã dạy và nghiên cứu sinh đều tới chúc mừng cô vào ngày nhà giáo, nhưng năm nay lại có một chút khác biệt.
Hai cô học trò trong “Sư môn” của Lâm Tiếu do cô lần đầu hướng dẫn nghiên cứu sinh là Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh, năm nay đã tốt nghiệp rồi!
Đinh Tư Di cùng Hứa Thư Tĩnh mang bó hoa tươi và bánh kem đến thăm Lâm Tiếu, nên trên bàn làm việc của Lâm Tiếu lại có thêm hai bình hoa to.
Còn những sinh viên vẫn đang học trong trường thì ngoại trừ thiệp chúc mừng, Lâm Tiếu không nhận được bất kỳ món quà nào cả, ngay cả hoa cũng không có.
Năm nay Đinh Tư Di cùng Hứa Thư Tĩnh là năm đầu tiên gỡ bỏ lệnh cấm, hai người chỉ hận không thể đặt hết tất cả những bông hoa họ muốn tặng cho cô giáo Lâm trong nhiều năm qua vào trong một bó, nhưng chỉ hai bó hoa đã chiếm hơn một nửa bàn làm việc của Lâm Tiếu rồi.
Lâm Tiếu vừa cười vừa lắc đầu: "Hai em cũng thật khoa trương."
Ngoại trừ hoa tươi và bánh kem, hàng năm Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh cũng đều gửi rất nhiều thiệp chúc mừng. Trên bàn của Lâm Tiếu chất đầy thiệp chúc mừng của các sinh viên đang theo học và cả những bức thư từ những sinh viên nghèo khó được cô giúp đỡ.
Hứa Thư Tĩnh nhìn thấy một chồng thiệp chúc mừng và thư, cô ấy cảm thán nói: "Cô giáo Lâm, đây gọi là ** đào lý khắp thiên hạ[1]."
[1] Đào lý khắp thiên hạ: có nhiều học trò ưu tú khắp nơi.
Đinh Tư Di vỗ nhẹ cánh tay Hứa Thư Tĩnh một cái: "Cậu nói như vậy, nghe giống như cô giáo Lâm già lắm rồi đấy."
Hứa Thư Tĩnh lập tức nói lại: "Cô giáo Lâm, cô còn trẻ mà đã đào lý khắp thiên hạ rồi."
Lâm Tiếu bị hai học sinh chọc cười: "Được rồi được rồi."
"Tối nay hai em có rảnh không, tới nhà cô cùng nhau ăn bữa cơm." Lâm Tiếu mời.
Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh cũng nhanh chóng đồng ý: "Được ạ."
Nhà của Lâm Tiếu ở ngay bên cạnh trường đại học, trong ba năm học nghiên cứu sinh, Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh cũng không ít lần tới nhà cô giáo Lâm ăn ké cơm.
Ngày Nhà Giáo hằng năm, các sinh viên đều chúc Lâm Tiếu ngày Nhà Giáo vui vẻ, Lâm Tiếu cũng thường mời các sinh viên đến nhà mình ăn cơm, điều này cũng đã trở thành thói quen rồi.
Hàng năm cô giáo Lâm chỉ nhận hai nghiên cứu sinh, từ Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh là lứa đầu tiên đến năm nay, trong "Sư môn" có tổng cộng tám người "Đệ tử" rồi.
Năm nay có hai nữ sinh viên vừa mới theo Lâm Tiếu học nghiên cứu sinh, năm nay là lần đầu tiên được mời đến nhà Lâm Tiếu, bằng mắt thường có thể thấy được sự căng thẳng của hai người họ, khiến cho Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh nhớ tới khi bọn họ vừa theo cô học nghiên cứu sinh.
Lâm Tiếu nói với mọi người: "Nguyên liệu của nồi lẩu cô đã mua hết rồi, chúng ta bưng từ trong phòng bếp ra là có thể ăn rồi."
Mấy cô sinh viên cũng nối đuôi nhau đi vào nhà bếp, bê từng hộp nguyên liệu nấu ăn ra. Trong phòng điều hòa mát mẻ, ngồi trước nồi lẩu đang sôi ùng ục, mùi thơm của các loại rau củ, thịt cá cũng bắt đầu tỏa ra khắp phòng.
"Đều không cần khách sáo đâu, mau ăn mau ăn đi." Ngoại trừ năm nay có hai sinh viên mới, Lâm Tiếu đều nhớ rõ khẩu vị của từng học trò của mình.
Khi các sinh viên nhận ra điểm ấy, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc và cũng rất cảm động.
Mỗi lần như vậy Lâm Tiếu đều dùng giọng điệu hài hước giải thích rằng: "Trí nhớ quá tốt cũng hết cách, cô cũng không phải cố ý."
"Brừ brừ!" Điện thoại di động của Lâm Tiếu vang lên, cô đứng dậy nhận cuộc điện thoại, sau đó nói với các sinh viên: "Một lúc nữa sẽ có một vị giáo viên nữa đến thăm, chúng ta lấy thêm một chiếc bát đôi đũa. Là bạn cũ của cô, các em không cần căng thẳng."
Một lát sau, cô giáo Văn đến, cô ấy cũng mang hoa với bánh kem tặng cho Lâm Tiếu: "Cô giáo Lâm, ngày Nhà Giáo vui vẻ."
Lâm Tiếu: "Ngày nhà giáo vui vẻ, cô cũng khách khí quá đấy."
Hai cô sinh viên mới dùng ánh mắt hiếu kỳ lén lút nhìn cô giáo Văn, không hiểu tại sao cô giáo Văn nhìn có vẻ lớn hơn Lâm Tiếu mấy tuổi, nhưng sao lại đến nhà cô giáo Lâm chúc cô ngày Nhà Giáo giống như học sinh vậy.
Hai người đàn chị Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh biết rất rõ nguyên do. Cô giáo Văn cũng một phần coi Lâm Tiếu như một người thầy để đối xử.
Cô giáo Văn là giáo viên dạy thi đua toán ở trung học, rất có tâm huyết đối với thi đua toán, khi ra đề thi IMO, cô ấy cũng hỏi Lâm Tiếu rất nhiều.
Ba năm trước, Cô giáo Văn trở thành giáo viên dẫn dắt đội IMO, đã có rất nhiều người bàn tán và phản đối. Họ cho rằng giáo viên trung học không đủ giỏi để trở thành giáo viên dẫn dắt đội IMO, sau đó là Lâm Tiếu dám đứng lên chống lại đám đông, ủng hộ cô giáo Văn dẫn dắt đội thi.
Thật ra không phải Lâm Tiếu chỉ ủng hộ mỗi cá nhân cô giáo Văn, cái cô ủng hộ chính là để giáo viên trung học có thể trở thành quân chủ lực huấn luyện IMO. Mấy năm qua những cuộc thi toán học đều vô cùng thích mời giáo viên đại học đến huấn luyện, mời giảng viên nổi tiếng đến giảng bài, Lâm Tiếu cảm thấy nên thay đổi mùi vị, nên sau khi Lâm Tiếu lên làm giảng viên đại học, cô biết giảng viên đại học phải tiêu tốn thời gian và sức lực ở phương diện này thế nào, vậy nên giáo viên trung học mới là những người thích hợp nhất để dẫn dắt đội thi đua toán học.
Dù là huấn luyện viên hay là người ra đề, dẫn dắt đội thi, giáo viên trung học vẫn là người thích hợp nhất.