Lâm Tiếu thấy mẹ mình đã hết giận nên gan cũng to hơn một chút, cô hỏi: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta không thể ngủ ở đây sao? Trong phòng đã có giường rồi mà."
Lữ Tú Anh lắc đầu, đúng thật là lời của con nít: "Các chú thợ mộc vẫn đang lắp tủ mà, trong nhà còn chưa được quét dọn nữa."
Điều quan trọng nhất là ngôi nhà vừa mới sửa sang lại phải được thông gió cho bớt mùi.
Lâm Tiếu: "Cần phải thông bao lâu vậy mẹ?"
Cô giơ ra hai ngón tay ra trước, sau đó cắn răng, lại giơ thêm một ngón tay nữa, giơ ba ngón tay ra hỏi mẹ mình: "Ba ngày sao ạ?"
Lữ Tú Anh mỉm cười: "Ba tháng cơ."
Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao lại lâu như vậy?
Còn lâu hơn nhiều so với thời gian sửa nhà.
Ngày hôm sau Lâm Tiếu đi học, cô nóng lòng kể với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân về việc sửa sang lại nguyên căn nhà của mình.
"Nhà của tớ thật sự thật sự rất đẹp, tớ vừa nhìn đã thích nó ngay."
Lần đầu tiên khi mẹ nhìn thấy nó bà không có thích nó, nhưng lần thứ hai bước vào cửa bà đã thích nó luôn.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều muốn đến xem ngôi nhà xinh đẹp của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với họ: “Đợi tớ chuyển về nhà tớ sẽ mời các cậu đến nhà tớ chơi.”
Ba cô gái nhỏ ngoắc tay nhau, hẹn nhau cùng đến nhà Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu đã miêu tả lại ngôi nhà xinh đẹp của mình cho các bạn học, cô còn dùng bút màu nước vẽ từng căn phòng trong nhà lên vở mỹ thuật, còn viết hơn một trang giấy nhật ký về ngôi nhà mới được sửa sang lại của mình.
Mới đầu mẹ không thích ngôi nhà mới được sửa sang này, nhưng chẳng bao lâu mẹ còn thích nó hơn cả Lâm Tiếu.
Ngày nào mẹ cũng đạp xe vào nhà mở cửa sổ cho thoáng khí, lấy giẻ lau thấm nước lau hết tủ, giường và mọi đồ gỗ trong nhà, còn lấy cây lau nhà lau hết sàn gỗ một lượt, để cho đồ đạc nhanh nhanh bay bớt mùi hơn, để cho cả nhà có thể chuyển vào ở sớm hơn.
Mỗi tối sau khi xem xong thời sự, mẹ sẽ bật radio lên, nghe dự báo thời tiết cho ngày hôm sau, chỉ cần ngày hôm sau không có mưa to gió lớn thì Lữ Tú Anh đều sẽ mở cửa sổ thông gió.
Đến ngày 1 tháng 5, ngôi nhà được sửa lại cuối cùng cũng không còn mùi nữa.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: "Hôm nào con rảnh, chúng ta chuyển đồ một chút."
Lâm Dược Phi tìm hai chiếc xe, đầu tiên chuyển hai chuyến đồ gia dụng và đồ dùng sinh hoạt, sau đó chở Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu và Tiếu Hoàng đến.
Tiểu Hoàng vừa về đến nhà, nó không ngừng chạy tới chạy lui, mệt đến nỗi thè cái lưỡi ra, trông vô cùng phấn khích.
"Mẹ ơi, Tiểu Hoàng nó vui quá kìa."
Lâm Tiếu lăn một vòng trên chiếc ghế sô pha đầy chắc chắn: "Con cũng vui như Tiểu Hoàng vậy."
Lâm Tiếu không thể nào đợi được đến tối, cô rất nóng lòng muốn thử cái cảm giác tắm ở nhà mới. Mẹ cô mở máy nước nóng giúp cô, xả nước một lúc, cái mà đầu vòi hoa sen phun ra chính là nước nóng.
Lâm Tiếu bước vào phòng tắm cửa kính sáng bóng, trong góc có một cái kệ, trên cái kệ đựng dầu gội và sữa tắm.
Lâm Tiếu tự mình tắm, mẹ cô đứng ở bên ngoài hỏi: "Có cần mẹ giúp không?"
Lâm Tiếu lớn tiếng trả lời: "Không cần ạ."
Tắm trong phòng tắm ở nhà mình, cô hoàn toàn không cần mẹ giúp.
Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng hát của Lâm Tiếu từ trong phòng tắm vọng ra, đầu tiên cô hát Hãy để cho chúng tôi chèo mái chèo đôi, rồi hát Con ốc nhỏ, sau đó đổi thành Thiên đường táo xanh của những chú hổ con.
"La la la la…
thỏa sức lắc lư…
la la la la…
thỏa sức lắc lư…"
Năm nay, bài hát Những chú hổ con này luôn được phát vào khung giờ vàng trên TV, trên đài phát thanh, mọi người ai cũng nghe bài hát Đài Loan này.
Lâm Tiếu tắm xong từ phòng tắm đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tắm đến nỗi đỏ bừng lên.
Lữ Tú Anh hỏi: "Thoải mái không?"
Lâm Tiếu gật đầu rất mạnh: "Rất thoải mái luôn ạ."
Sau khi Lâm Tiếu tắm xong, Lữ Tú Anh cũng tắm, nước nóng tinh khiết dội vào người, bà thở dài một hơi đầy thoải mái, tắm ở nhà mình thật sự rất thoải mái.
Lữ Tú Anh bật TV lên, đã mấy tháng không xem TV, hôm nay cuối cùng cũng có TV để xem rồi.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối lại, Lữ Tú Anh bật đèn trong nhà lên.
“Gâu gâu!” Đột nhiên Tiểu Hoàng ngậm dây xích trong miệng chạy tới bên cạnh Lữ Tú Anh, muốn Lữ Tú Anh dẫn nó đi ra ngoài.
Lữ Tú Anh buộc cái dây xích quanh cổ Tiểu Hoàng, dắt Tiểu Hoàng đi dạo một vòng rồi dắt Tiểu Hoàng về nhà, tuy nhiên vừa đến cửa Tiểu Hoàng lại không chịu vào nhà.
Tiểu Hoàng nằm dài trên đất, dùng sức của mình chống lại sức dắt của Lữ Tú Anh.
"Gâu gâu!"
"Tiểu Hoàng, mày làm sao vậy, sao lại không chịu vào nhà?" Lữ Tú Anh khó hiểu hỏi nó.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Tiếu vội chạy đến cửa, nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hoàng, cô vuốt vuốt cái trán nó.
"Thôi xong rồi."
"Nhà mới sửa, Tiểu Hoàng không nhận ra nhà mình nữa rồi."