“Lại không nhận ra nhà sao?” Lữ Tú Anh bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách lúc mẹ dắt Tiểu Hoàng đi dạo, nó vẫn muốn chạy đến cổng khu tập thể, chắc là muốn chạy đến nhà của Tiểu Vân.”
Lữ Tú Anh còn tưởng Tiểu Hoàng muốn đi xa chơi nên kéo dây dắt chó lôi Tiểu Hoàng về nhà mấy lần.
Kết quả bây giờ đến cổng nhà có kéo dây như thế nào thì Tiểu Hoàng cũng không chịu vào trong nhà.
“Tiểu Hoàng, đây là nhà của chúng ta đó!” Lữ Tú Anh kéo Tiểu Hoàng đi đến cổng đơn vị, cho nó nhìn những tòa nhà và mảng sân quen thuộc thì Tiểu Hoàng mới nhận ra, vui vẻ vẫy đuôi.
Nhưng mà vừa đến cửa nhà, Tiểu Hoàng nhìn thấy cửa chống trộm cùng với trang trí mới tinh bên trong lại quay đầu chạy về.
Ngậm ống quần Lữ Tú Anh ẳng ẳng gọi, thúc giục Lữ Tú Anh nhanh chóng về nhà mình.
“Tại sao lại không nhận ra chứ? Cái đồ chó đần này!”
Cuối cùng, Lâm Dược Phi kiên quyết ôm Tiểu Hoàng vào nhà, đóng cửa chống trộm lại. Lữ Tú Anh vội vàng lau sạch móng vuốt cho Tiểu Hoàng, sàn gỗ trong nhà đẹp như vậy, bà không nỡ làm bẩn một chút nào.
Tiểu Hoàng được lau sạch móng vuốt cũng không đi đâu nữa, chỉ ghé vào cửa nhà, vẫn không từ bỏ việc “về nhà”.
Lữ Tú Anh có kinh nghiệm: “Không sao, không đến hai ngày là quen thôi.” Tiểu Hoàng tâm trạng sa sút nhiều nhất là hai ngày, lần này bà cũng sẽ không bị lừa mà liên tục nhiều ngày dỗ dành nó ăn sung uống sướng nữa.
Đối với Lâm Tiếu thì dọn nhà là chuyện không mất đến nửa tiếng, cô mang hành lý của mình cùng đi lên xe van, từ nhà chị Tiểu Vân trở lại nhà mình là đã hoàn thành việc dọn nhà.
Đối với Lữ Tú Anh thì việc dọn nhà cũng không đơn giản như vậy, quần áo chăn mền nồi niêu xoong chảo cần chuyển về đều phải thu dọn từng chút một.
Lâm Dược Phi muốn giúp đỡ cùng thu dọn nhưng lại bị Lữ Tú Anh đuổi đi: “Con đừng có nhúng tay, mẹ tự dọn mới biết được đồ để ở chỗ nào.”
Lữ Tú Anh thu dọn đồ đạc có logic của riêng mình, tỷ như nói đến tủ quần áo, đầu tiên là chia ra theo mùa, sau đó dựa theo độ dài ngắn, màu sắc, vải vóc...... mà sắp xếp theo thứ tự. Những vật khác cũng giống vậy, nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương giấm trong phòng bếp, Lữ Tú Anh đều có cách sắp xếp quen thuộc.
Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai bị mẹ đánh đuổi ra thì cười hi hi không ngừng.
Tay to của Lâm Dược Phi đặt lên đầu Lâm Tiếu: “Cười cái gì?”
Lâm Tiếu nghĩ trong lòng, đương nhiên là cười anh trai đần rồi, những chuyện như thu dọn đồ đạc này mẹ chắc chắn sẽ không để cô và anh trai nhúng tay, giống như Lâm Tiếu muốn tự thu dọn cặp sách của mình, cô quen để sách ngữ văn cạnh bên sách toán học, sách âm nhạc để kế sách mỹ thuật. Cả căn nhà này chính là cặp sách của mẹ!
Cô và anh trai là hai con chuột nhỏ sẽ làm loạn làm bẩn “cặp sách”.
Thu dọn nhà mới như thế này không phải là vất vả đối với Lữ Tú Anh, mà là hưởng thụ. Nhà mới càng nhìn càng thuận mắt, nơi nào cũng đều hợp ý bà, sau khi bà sử dụng bàn bếp và bồn rửa thì kinh ngạc phát hiện không bị đau lưng gì cả.
Bây giờ Lữ Tú Anh mới nhận ra khi dùng bàn bếp và bồn rửa trong nhà trước kia dễ bị mỏi là do độ cao không phù hợp với chiều cao của bà.
Độ cao của mặt bàn và bồn rửa mới phù hợp với chiều cao của Lữ Tú Anh nên đương nhiên sẽ không dễ bị mỏi nữa.
Lữ Tú Anh cảm động xong thì tò mò hỏi Lâm Dược Phi: “Sao mà con biết được mẹ dùng bàn cao bao nhiêu là phù hợp?”
“Thẩm Vân cao tầm bằng mẹ, con gọi cô ấy đến thử một chút.”
Nếu không thì Lâm Dược Phi thật sự không biết. Hiện tại không giống sau này, so sánh chiều cao với độ cao mặt bàn chỉ cần lên mạng tra một cái là có, thợ xây bây giờ không hiểu những thứ này. Lâm Dược Phi muốn Thẩm Vân tới thử một chút, nếu Thẩm Vân dùng thuận tay thì Lữ Tú Anh cũng sẽ dùng thuận tay.
Cho đến khi Lữ Tú Anh dùng ánh mắt thâm ý nhìn Lâm Dược Phi thì anh mới phát hiện mình nói lỡ lời.
“Mẹ, là do con bảo Thẩm Vân giấu mẹ, mẹ đừng trách cô ấy.” Lâm Dược Phi nói. Đương nhiên Lữ Tú Anh sẽ không trách Thẩm Vân, cơn giận của bà đối với Lâm Dược Phi cũng đã sớm tiêu tan. Nhà mới sửa nhìn đâu cũng thấy đẹp, nơi nào cũng thư thái.
Nói thật, nếu như không phải Lâm Dược Phi làm chủ sửa sang nhà cửa thì Lữ Tú Anh thật sự chưa từng nhìn thấy căn nhà nào như vậy, cũng không thể nghĩ ra.
“Thật không thể nghĩ tới đời này mẹ có thể vào ở trong căn nhà tốt như vậy.” Lữ Tú Anh cảm thán nói.
Lâm Dược Phi nói: “Đây đã là gì đâu? Mẹ, sau này mẹ còn phải ở biệt thự lớn nữa!”
Trong mắt Lâm Dược Phi thì căn nhà mới sửa này cũng chỉ có thể nói là nhỏ nhưng đầy đủ. Tổng cộng diện tích sáu mươi mét vuông là quá nhỏ, em gái và mẹ ở chung một phòng ngủ, bây giờ em gái còn nhỏ, đợi sau này con bé lớn lên chắc chắn muốn có phòng cho riêng mình.
Chờ đến khi có thể mua nhà thương mại thì chắc chắn phải đổi sang căn lớn hơn.