Lữ Tú Anh không xem lời Lâm Dược Phi nói là thật, nhưng bà vẫn cười đến không ngậm miệng được: “Được thôi! Vậy mẹ chờ con mua biệt thự lớn cho mẹ!”
Lâm Tiếu vội vàng hỏi: “Biệt thự là cái gì vậy?”
Lâm Dược Phi: “Chính là nhà có sân riêng và cổng riêng, hai tầng trên dưới đều là nhà của chúng ta.”
Lâm Tiếu oa một tiếng: “Vậy trong nhà chúng ta có cầu thang không?”
Lâm Dược Phi: “Có chứ.”
Lâm Tiếu vẫn không tưởng tượng được biệt thự là dạng nào, nhưng nhìn biểu cảm của mẹ và anh trai thì chắc chắn là một thứ tốt.
“Mẹ, sao mẹ chỉ cho anh trai mua thôi vậy? Con cũng mua cho mẹ! Con sẽ mua lớn hơn cả anh trai nữa!”
Lữ Tú Anh cười sờ lên đầu Lâm Tiếu: “Được, Tiếu Tiếu cũng mua.”
Lữ Tú Anh bỏ ra vài ngày thu dọn xong nhà mới, bảo Lâm Dược Phi đi mời Thẩm Vân tới nhà ăn cơm.
“Con hỏi xem lúc nào Tiểu Vân rảnh, sau đó đặt trước bánh kem, đến lúc đó mẹ nấu hai món, mua ở ngoài thêm hai món nữa.”
Lâm Dược Phi nhận lời: “Vâng, để con hỏi cô ấy một chút.”
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi, vẻ mặt do dự hồi lâu rồi nói ra: “Tiểu Phi, nếu không con đến công ty ở vài ngày, mẹ đón Thẩm Vân đến nhà ta ở vài ngày?”
Lâm Dược Phi đang ăn dâu tây thì lập tức bị sặc, ho một tràng kinh thiên động địa: “Khụ khụ khụ khụ......”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Tại sao lại đuổi anh tới công ty ở, rồi đón Thẩm Vân đến?
Lữ Tú Anh nói: “Không phải mẹ chỉ nghĩ sửa sang lại chỗ ở của Thẩm Vân một chút sao?”
Trước kia Lữ Tú Anh cũng không cảm thấy nhà mình ở không tốt, nhưng giờ vào ở căn nhà mới tu sửa này bà mới biết được một nơi ở tốt có thể dễ chịu đến mức nào.
Căn phòng Thẩm Vân thuê thực sự quá nát quá cũ kỹ, vấn đề của phòng bếp và nhà vệ sinh không có cách nào giải quyết, nhưng chí ít có thể sơn lại tường, lót lại sàn nhà.
Căn phòng Thẩm Vân đang thuê hiện tại tường đã loang lổ rồi, vừa đụng vào là sơn tường rơi lả tả. Căn phòng nhỏ nên giường chỉ có thể kê sát bên tường, Thẩm Vân dán báo lên tường, sau một thời gian thì những tờ báo đã bị ố vàng, trông cả căn phòng tối hù.
Phòng đi thuê chắc chắn không thể tốn quá nhiều tiền để sửa, Lữ Tú Anh nói:
“Con bảo công nhân sơn lại tường và lót lại sàn nhà cho Tiểu Vân, cũng không tốn bao nhiêu tiền cả.”
“Đóng cho Thẩm Vân thêm hai cái tủ, bây giờ con bé quá thiếu tủ đồ rồi, đồ đạc không có chỗ để cất.”
Chăn mền hay quần áo theo mùa của Thẩm Vân chỉ có thể bọc vào trong túi vải, tất cả đều chồng chất trên một cái bàn.
Túi vải đều lại loại đã bị bẩn được bán giá rẻ ở chợ, màu sắc đã không còn được như cũ, cho dù Thẩm Vân có sắp xếp chỉnh tề thì nhìn vẫn lộn xộn.
Lữ Tú Anh và Thẩm Vân ở cùng nhau mấy tháng thì biết Thẩm Vân thích sạch sẽ và gọn gàng không kém mình chút nào. Thẩm Vân ở một căn phòng như thế chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Lữ Tú Anh chuyển về căn nhà mới sửa thì mới biết được tủ quan trọng biết bao nhiêu, ở mỗi ngóc ngách có thể đặt tủ được thì Lâm Dược Phi đều cho đóng tủ hết. Bây giờ đồ đạc trong nhà có thể thu dọn vào trong ngăn tủ, nhìn nhà cửa vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Giờ Lữ Tú Anh ở lại trong nhà thì sẽ lâm vào trạng thái thưởng thức nhà mới, mà đi một vòng quanh nhà.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Con sửa sang nhà mình tốt như vậy thì tu sửa đơn giản giúp Thẩm Vân một chút đi.”
Cũng không cần khởi công gì lớn, chỉ cần sơn lại tường, lót lại sàn nhà, thêm hai cái tủ, thay lại cái rèm cửa là không khí đã không còn như trước rồi.
“Hai đứa đang còn nhỏ tuổi, phải mấy năm nữa mới có thể kết hôn được.”
Không tính đến tuổi cưới hỏi muộn, chỉ tính tuổi được phép kết hôn trên pháp luật thì Lâm Dược Phi còn phải thêm hai năm nữa mới đến.
“Chí ít phải thêm hai năm nữa, Tiểu Vân mới có thể đến nhà ta ở.” Lữ Tú Anh tính toán rồi nói.
Lâm Dược Phi vừa ăn dâu tây xong, đang ăn dứa ngâm nước muối thì lại bị nghẹn một lần nữa, sao mẹ anh cứ nhân lúc anh đang ăn để nói những lời kinh thiên động địa như thế chứ?
Lâm Dược Phi vội vàng tuyên bố: “Mẹ, sau khi con kết hôn sẽ dọn ra ngoài ở!”
Lữ Tú Anh thắc mắc hỏi: “Dọn ra ngoài? Con tính chuyển đi đâu?”
“Bây giờ con ra làm riêng, lại không có nhà được phân cho.”
Lâm Dược Phi nói: “Sau này sẽ có, con của mẹ làm nghề xây nhà, lẽ nào lại không có nhà được?”
Lữ Tú Anh: “Mấy căn nhà kia đều là con xây cho người ta, cũng không phải là xây cho mình...” Bà thấy Lâm Dược Phi hé miệng thì nói: “Thôi được rồi, không nói chuyện xa như vậy, mẹ con mình bàn bạc chuyện tu sửa đơn giản chỗ ở của Tiểu Vân đi.”
Lâm Dược Phi im lặng một lát rồi nói: “Sửa sang lại chút cũng rất tốt, chỉ là Thẩm Vân đang tính quay về trường đi học lại. Nếu như cô ấy đi học thì sau này sẽ trọ ở trường.”
Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: “Về trường học lại sao? Tại sao lại muốn về trường đi học? Con bé không mở tiệm văn phòng phẩm nữa sao? Không phải tiệm văn phòng phẩm đang làm ăn rất tốt sao!”