Lâm Dược Phi cười hí hí: “Là con cho cô ấy lòng tin đó.” Chính là cảm giác an toàn mà sau này thường hay nói. Lâm Dược Phi cảm thấy mình cho Thẩm Vân đầy đủ cảm giác an toàn nên Thẩm Vân mới có thể cân nhắc quay về trường đi học.
Lâm Tiếu nghe thấy lời của anh trai thì phản bác: “Em từng nghe chị Tiểu Vân nói tự mình có thể kiếm tiền chính là lòng tin lớn nhất của chị ấy!”
Lâm Dược Phi đột nhiên bị em gái phá nên trừng Lâm Tiếu một chút.
Anh gãi đầu, nói: “Có thể cũng có một chút là do nguyên nhân này, bây giờ Thẩm Vân có trong tay không ít tiền.”
“Cô ấy quay về học, tiệm văn phòng phẩm vẫn tiếp tục mở. Mấy ngày nay đang tuyển nhân viên cho cửa hàng, sau khi tuyển được nhân viên cho cửa hàng thì cũng không cần cô ấy canh chừng trong tiệm mỗi ngày nữa. Sau đó cô ấy đi học thì mỗi tuần đến tiệm quan sát một hai lần, lúc con rảnh đi đón Tiếu Tiếu cũng thuận tiện qua xem thử, việc làm ăn của tiệm chắc hẳn là sẽ không bị chậm trễ quá nhiều.”
Thẩm Vân đột nhiên có suy nghĩ đi học lại cũng khiến cho Lâm Dược Phi rất kinh ngạc.
Cái đêm mà Thẩm Vân biết căn phòng mà cô ấy ở vẫn luôn là do Lâm Dược Phi giúp cô ấy thuê, lúc tìm đến Lâm Dược Phi thì khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt ướt át.
Hô hấp của cô ấy có chút dồn dập, cảm xúc đảo quanh trong mắt.
Vốn dĩ Thẩm Vân biết được căn phòng trọ là do anh thuê nên Lâm Dược Phi đã chuẩn bị tốt việc Thẩm Vân sẽ bổ nhào vào trong lồng ngực của mình, anh giang hai cánh tay, chờ đợi ôm lấy Thẩm Vân.
Nhưng mà Thẩm Vân đứng ở trước mặt anh rồi thốt ra: “Em muốn quay về trường đi học!”
Lâm Dược Phi mờ mịt nhìn Thẩm Vân, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của cô ấy. Đây là tình huống như thế nào? Lúc này không phải Thẩm Vân nên cảm động mà nhào lên ôm lấy anh sao? Sao chủ đề lại đột nhiên nhảy vọt đến việc cô ấy muốn đi học lại rồi chứ?
Giọng Thẩm Vân run rẩy nói: “Vì để cho em có thể đến làm ở tiệm sách Văn Lan mà khi đó anh đã lén giúp em thuê phòng, còn trả tiền thuê. Bởi vì tiệm sách có không khí học tập, anh muốn em có thể ôn tập ở trong tiệm sách rồi quay về trường đi học lại một lần nữa.”
Lâm Dược Phi không chỉ một lần cổ vũ Thẩm Vân tiếp tục đi học, nhưng mà sự cổ vũ đến từ hành động vượt qua ngôn ngữ vô số lần. Từ hành động Lâm Dược Phi lén thuê phòng giúp cô ấy, Thẩm Vân đã sâu sắc cảm nhận thấy Lâm Dược Phi có bao nhiêu hy vọng mình tiếp tục đi học.
Lâm Dược Phi: ...
Thẩm Vân không cảm nhận được tình yêu sâu đậm của mình đối với cô ấy sao?
Hai mắt Thẩm Vân sáng lóng lánh nhìn Lâm Dược Phi: “Anh có kiến thức hơn em, nếu anh thấy đi học quan trọng như vậy thì em sẽ đi học lại!”
Đương nhiên, Thẩm Vân đồng ý đi học lại, Lâm Dược Phi ủng hộ hai tay hai chân. Lúc trước anh đã không còn ôm hy vọng nữa, không ngờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh, chó ngáp phải ruồi khiến Thẩm Vân sinh ra ý nghĩ muốn quay về trường học.
Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân: “Đi học chắc chắn chỉ có tốt, không có chỗ xấu.”
“Bây giờ em mở tiệm văn phòng phẩm nhưng không chắc rằng cả đời chỉ mở tiệm văn phòng phẩm, sau này xã hội phát triển thay đổi sẽ càng lúc càng nhanh.”
“Hiện tại kinh doanh không cần đến học hành, nhưng sau này nếu em muốn phát triển công việc làm ăn của mình thì không chừng việc học lại phát huy được tác dụng nữa.”
Đêm hôm đó, Thẩm Vân hoàn toàn xúc động. Nếu như không phải Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đều ở nhà chờ cô ấy, không tiện về nhà quá muộn thì chỉ sợ Thẩm Vân sẽ lập tức kéo Lâm Dược Phi đi tìm cho cô đủ loại sách giáo khoa.
Nhưng mà sau này khi tỉnh táo lại, Thẩm Vân vẫn cảm thấy đi học bây giờ là một lựa chọn rất tốt. Nếu như hai năm này cô không đi học thì về sau kết hôn, sinh con, kiếm tiền, nuôi con... Sẽ thật sự không còn cơ hội trở lại sân trường nữa.
Bây giờ cô quay lại trường thì chi phí nhỏ nhất, cái giá phải trả cũng nhỏ nhất.
Cái giá lớn nhất chính là nhân viên trông tiệm sẽ không tâm huyết giống như chính cô, việc kinh doanh tiệm văn phòng phẩm sẽ trở nên kém.
Đợi đến sau này, chi phí và cái giá để cô quay về trường chỉ có thể càng ngày càng lớn.
Quay lại trường cô ấy có thể có được những gì thì Thẩm Vân không rõ lắm, nhưng cô ấy tin tưởng Lâm Dược Phi, nếu Lâm Dược Phi đã muốn cô đi học đến như vậy thì đi học nhất định có thể có được càng nhiều!
Hai ngày sau, Lữ Tú Anh mời Thẩm Vân tới nhà ăn cơm.
Thẩm Vân ôm một giỏ trái cây lớn, còn mang đến hai chậu hoa nhài. Hoa nhài đang kết nụ hoa, vẫn chưa nở rộ, chỉ tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Lữ Tú Anh luôn miệng nói: “Cháu đến là được rồi, còn mang theo quà làm gì!”
Thẩm Vân cười nói: “Quà không đáng tiền, chỉ là tấm lòng của cháu, chúc mừng tân gia!”