Đi vào khuôn viên trường đại học, Lâm Tiếu mới biết trung học số một không hề lớn, trường đại học mới thật sự lớn. Trường thi đấu bán kết còn cách trường học gần nhất là một tòa trong lầu dạy học, từ lúc bước vào cổng trường đến lầu dạy học còn phải đi một đoạn đường.
Lâm Tiếu không thể tiếp tục đi vào trong nữa, nhưng cô bé ngồi trong lớp học của trường thi, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy hồ nhân tạo của trường đại học.
Trong trường học lại có một cái hồ như vậy, so ra thì khu rừng nhỏ bên trung học số một cũng không là gì rồi.
Sau khi Lâm Tiếu xem trường thi xong, về nhà miêu tả cặn kẽ lại cho mẹ và anh trai về hồ nhân tạo trong trường đại học, chỗ ngồi lần này của Lâm Tiếu vừa khéo sát bên cửa sổ: "Trong hồ có con vịt đang bơi lội."
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi vô cùng lo lắng trong lúc thi Lâm Tiếu sẽ nhìn ra cửa sổ ra để ngắm vịt, cảm giác đây rất giống chuyện Lâm Tiếu có thể làm ra.
"Lúc thi tập trung xem bài thi, không được nhìn ra ngoài cửa sổ, có biết không?" Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi không ngừng dặn dò Lâm Tiếu.
Vì để cho Lâm Tiếu tập trung thi cử, Lâm Dược Phi hứa hẹn: "Em thi cho tốt vào, thi xong anh đưa em đi công viên chèo thuyền. Để em tự đạp thuyền vịt."
Lâm Tiếu có được lời hứa của anh trai, lập tức cam đoan trong lúc thi bản thân nhất định sẽ nghiêm túc làm bài, tuyệt đối không nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực ra cô vốn dĩ cũng sẽ không nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ trong lúc thi cô đã rất ít thất thần rồi, thỉnh thoảng thất thần cũng có thể rất nhanh phục hồi lại tinh thần.
Thế nhưng nếu anh trai đồng ý dẫn cô đạp con thuyền vịt, đương nhiên Lâm Tiếu phải đáp lại.
Ngày chủ nhật thứ hai của tháng tư, Lâm Tiếu ngồi trong trường thi đấu. Sau khi cầm được bài chuyện đầu tiên là viết họ tên mình và mã số dự thi lên trên trước, lại cẩn thận đối chiếu mã số dự thi lại một lần nữa.
Tiếng chuông của cuộc thi vẫn chưa vang lên, tạm thời không thể động bút, nhưng có thể xem lướt qua bài thi như lời thầy Triệu nói.
Tiếng chuông làm bài vang lên, Lâm Tiếu vừa khéo đã xem hết toàn bộ bài thi một lượt, hít sâu một hơi, đọc thầm câu không vội, phải nghiêm túc, bắt đầu làm bài từ câu đầu tiên.
Không biết vì sao, mỗi lần giám thị đi qua bên cạnh Lâm Tiếu đều sẽ đứng ở bên cạnh cô nhìn một lát.
Lâm Tiếu không biết bản thân mình có gì để nhìn, cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên cổ tay mình, lẽ nào giáo viên cũng đang nhìn đồng hồ điện tử của cô.
Lúc này đây, sau khi làm xong bài thi Lâm Tiếu chỉ có thời gian kiểm tra một lần, khi đã kiểm tra một lần xong liền vang lên tiếng chuông thu bài thi.
Mặc dù Lâm Tiếu chỉ kiểm tra một lần, nhưng cô vẫn rất có lòng tin.
Mỗi một câu cô đều làm rất nghiêm túc, hơn nữa cô kiểm tra họ tên và mã dự thi rồi, cái này kiểm tra tận hai lần đó.
Cả đoạn được đi từ lầu dạy học ra khỏi cổng trường đại học, Lâm Tiếu đều đang tìm bạn học của mình, kỳ lạ thật, rõ ràng chỉ có con đường này, lần này ngay cả một người bạn học cũng không gặp được.
Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai đứng bên cạnh xe hơi nhỏ ở trước cửa trường học, sau khi nhìn thấy cô lập tức hỏi: "Thi thế nào rồi?"
Lữ Tú Anh không tán thành mà nhìn về phía Lâm Dược Phi: "Hỏi cái gì mà hỏi, dù sao cũng đã thi xong rồi, được hay không cũng đều làm xong."
Lâm Tiếu nói: "Con cảm thấy khá tốt."
"Được được được, tốt là được." Lữ Tú Anh cười nói.
"Thi xong rồi, em muốn phần thưởng gì?" Lâm Dược Phi hỏi.
"Đúng, cuối cùng cũng đã thi xong rồi, Tiếu Tiếu vất vả lâu như vậy, phải khen thưởng đàng hoàng một chút." Lữ Tú Anh nói.
Cho dù là Lâm Dược Phi hay là Lữ Tú Anh đều cảm thấy cuộc thi Hoa Cup hoàn toàn kết thúc rồi. Lâm Tiếu thông qua vòng sơ khảo, tham gia thi vòng hai, sau đó lại lấy một giải thưởng trở về.
"Không phải thưởng đi công viên đạp vịt sao?" Lâm Tiếu nhìn về phía anh trai, lẽ nào anh trai muốn chơi xấu.
Lâm Dược Phi giơ tay búng một cái vào đầu Lâm Tiếu: "Không có chơi xấu em đâu, cuối tuần sau sẽ dẫn em đi công viên chèo thuyền."
"Cái này không tính là thưởng, em suy nghĩ cho kỹ, còn muốn cái gì nữa."
Lâm Tiếu không chút do dự: "Mỗi ngày xem tivi một tiếng đồng hồ."
Lâm Dược Phi cười một tiếng, Lữ Tú Anh nói ngay: "Cái này không được."
“Vậy nhà chúng ta đi vào miếu xem rừng đào đi, Diệp Văn Nhân nói rừng đào rất đẹp." Lâm Tiếu nói.
Lâm Dược Phi nghe Lâm Tiếu nói như vậy, đột nhiên phát hiện em gái vẫn chưa từng ra ngoài chơi: "Mẹ, kỳ nghỉ hè năm nay hai người đi ra ngoài du lịch đi."