Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 538 - Chương 538.

Chương 538. - Chương 538. -

Lâm Tiếu cứ như một con thỏ bị hoảng sợ, vèo một cái nhảy đến bên cạnh mẹ.

Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi đến: “Đừng sợ đừng sợ, chắc là điện thoại nhầm đường dây nên lẫn lộn sang nhà người khác rồi đó.”

Bây giờ chuyện điện thoại nhầm đường dây thường xuyên xảy ra, Lữ Tú Anh đã từng mắc phải, có lúc đang gọi điện thoại, phía đối diện đột nhiên trở thành một giọng nói xa lạ, quả thật là giật cả mình.

Lâm Tiếu liều mạng lắc đầu: “Con vẫn chưa bấm số.”

“Hả?” Lữ Tú Anh cũng kinh hoàng, vẫn chưa bấm số sao trong điện thoại lại có người nói chuyện.

“Không sao, để mẹ xem xem.” Lữ Tú Anh sải bước đi tới bên cạnh bàn trà, cầm lấy ống nghe điện thoại bị Lâm Tiếu vứt sang một bên, quả nhiên thật sự có tiếng nói.

“Alo alo alo có nghe thấy không?” Một người phụ nữ không ngừng dò hỏi.

“Xin chào.” Lữ Tú Anh thử nói một câu.

“À, chị là phụ huynh của Lâm Tiếu đúng không, khi nãy là sao vậy?” Người phụ nữ ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi.

Nghe thấy đầu dây bên kia nói tên của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh lập tức hiểu ra cuộc điện thoại này không phải bị nhầm đường dây: “Xin hỏi chị là ai thế?”

“Hả?” Giọng nói của người phụ nữ trở nên kinh ngạc: “Lời tôi nói khi nãy mọi người không nghe thấy sao, là thế này, chị là mẹ của Lâm Tiếu đúng không ạ, Lâm Tiếu vào vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup, tháng bảy phải đến Trường Xuân tham gia thi đấu, sẽ có giáo viên dẫn đội, Lâm Tiếu có thể đến tham gia không ạ?”

Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu, bắt lấy cánh tay Lâm Tiểu dùng lực lắc mạnh: “Được ạ được ạ, chúng tôi sẽ tham gia đúng giờ.”

Lữ Tú Anh đưa ống nghe điện thoại ra xa một chút, cố gắng hạ thấp giọng nhưng vẫn không thể khống chế âm lượng quá tốt, kích động nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con vào chung kết rồi.”

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ, nữ giáo viên hiểu rất rõ sự kích động của mẹ Lâm Tiếu: “Vậy chị ghi số điện thoại của chúng tôi lại đi, có việc thì gọi vào số máy này là được.”

Quyển danh bạ điện thoại đặt ngay bên cạnh, Lữ Tú Anh vội vàng kéo bút viết được cắm trên đó ra: “Cô giáo cô đọc đi, tôi ghi lại đây.”

Cô giáo đọc hai số điện thoại, một cái là số điện thoại của văn phòng, cái còn lại là số điện thoại trong nhà giáo viên dẫn đội.

Ghi số điện thoại làm cho Lữ Tú Anh có thời gian bình tĩnh tâm trạng, bà đã hiểu ra được khi nãy là thế nào rồi.

Lúc nãy khi Lâm Tiếu cầm ống nghe điện thoại lên, đúng lúc điện thoại của giáo viên nhóm thi đấu gọi đến, tiếng chuông điện thoại đầu tiên vẫn chưa kịp vang lên, Lâm Tiếu cầm ống nghe lên là có thể nối máy rồi.

Lữ Tú Anh vội vàng giải thích với cô giáo một chút, lo lắng cô giáo sẽ vì vậy mà cảm thấy Lâm Tiếu không lễ phép: “Thật sự là quá trùng hợp rồi, Lâm Tiếu bị dọa giật cả mình.”

Nữ giáo viên ở đầu dây bên kia cũng cười một tiếng: “À ra vậy, đúng thật là trùng hợp.”

Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ liền bừng tỉnh, hóa ra là như vậy sao, khi nãy sao cô lại không nghĩ đến chứ.

Sau khi cúp điện thoại, Lữ Tú Anh kích động ôm chầm lấy Lâm Tiếu, bế Lâm Tiếu xoay đi xoay lại mấy vòng.

“Tiếu Tiếu, con giỏi quá đi!”

“Sao con có thể giỏi như vậy chứ!”

Lâm Tiểu bị mẹ xoay đến chóng mặt hoa mắt, kháng nghị nói: “Mẹ, mau thả con xuống.”

Lữ Tú Anh thả Lâm Tiếu xuống, vừa thở dốc vừa cười nói: "Gọi điện thoại cho anh con đi."

Lúc nãy đã tính gọi điện thoại cho Lâm Dược Phi, chỉ để lỡ một thoáng như vậy mà tin tức tốt từ việc được giải nhất trở thành sắp phải tham gia trận chung kết.

Lần này tự Lữ Tú Anh gọi điện thoại, không chờ đợi được muốn nói cho Lâm Dược Phi biết được tin tức tốt này: "Tiểu Phi, Tiếu Tiếu không chỉ giành được giải nhất mà còn vào được trận chung kết, hè này sẽ đến Trường Xuân tham gia thi đấu toàn quốc."

Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên yên tĩnh, Lữ Tú Anh tưởng điện thoại bị cúp mất rồi: "Alo alo."

"Con đây ạ, Tiếu Tiếu vào trận chung kết rồi." Giọng nói của Lâm Dược Phi vang lên lần nữa, Lữ Tú Anh cầm lấy ông nghe điện thoại bật cười, hóa ra lúc nãy là kinh ngạc đến mức quên luôn cả nói chuyện rồi.

"Con về ngay." Lâm Dược Phi nói.

"Con về làm cái gì, cứ bận việc của con đi." Lời của Lữ Tú Anh vẫn chưa nói hết, phía bên kia đã cúp điện thoại rồi, truyền đến tiếng "tút tút tút" báo tắt máy.

"Anh con mừng đến ngốc luôn rồi." Lữ Tú Anh lắc đầu nói.

Lâm Tiếu lại là người dửng dưng nhất nhà, cô ngồi trên sofa vuốt ve Tiểu Hoàng từng chút từng chút.

"Mẹ, vốn dĩ trước đó mẹ và anh đều nghĩ con không vào được chung kết toàn quốc mà." Lâm Tiếu thấy rõ được sự kinh ngạc của mẹ và anh trai.

Lữ Tú Anh ôm lấy Lâm Tiếu vào lòng, liên tục hôn lên gáy cô ba cái: "Đúng đó, mẹ biết con rất giỏi, nhưng thật sự không ngờ con lại giỏi đến như vậy."

"Trận chung kết toàn quốc cả tỉnh chúng ta chỉ có năm sáu người." Trong đó ấy vậy mà lại có con gái của bà.

Bình Luận (0)
Comment