Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 539 - Chương 539.

Chương 539. - Chương 539. -

Bây giờ Lữ Tú Anh cảm thấy bản thân cứ như đang nằm mơ, cả người choáng váng, mặt cũng nóng lên, cứ như uống rất nhiều rượu vậy.

Sao bà có thể sinh ra đứa con gái tài giỏi như vậy chứ?

Đứa con gái tài giỏi như vậy ấy vậy mà lại do bà ấy sinh ra.

Đây đúng thật là chuyện tốt chưa từng có đó.

Lữ Tú Anh đếm ngược về trước bằng đầu ngón tay, đếm đến đời ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của bà, cũng chưa tìm được tổ tiên có người thứ hai thông minh đến như vậy.

Chẳng lẽ bên phía nhà cha Lâm Tiếu có gốc gác học hành, nhưng bà cũng chưa từng nghe nói tới mà.

"Lạch cạch —" Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng chìa khóa va chạm vào nhau.

Lữ Tú Anh kinh ngạc nhìn đồng hồ treo trên tường một cái: "Anh con nhanh vậy mà đã về rồi sao?"

Lâm Dược Phi kích động đến mức không cắm chìa khóa vào ổ được, thử một hồi lâu cuối cùng cũng mở được cửa ra.

Tâm trạng của Lâm Dược Phi còn kích động hơn so với Lữ Tú Anh, anh biết kiếp trước em gái có tiếc nuối thế nào. Lại một lần nữa, Lâm Dược Phi vô cùng hy vọng có thể giúp Lâm Tiếu bù đắp tiếc nuối của cô, trong lúc cô học cấp ba có thể giống với những học sinh cô từng dạy, đích thân giành lấy một huy chương vàng.

Hoàn toàn không ngờ đến, vẫn chưa lên cấp ba, thời tiểu học Lâm Tiếu đã vào được trận chung kết toàn quốc, lần đầu thắng được cơ hội giành lấy huy chương vàng cho bản thân.

"Tiếu Tiếu." Lâm Dược Phi dang rộng hai cánh tay, sải bước nhanh như sao băng mà đi vào.

Lần này Lâm Tiếu có kinh nghiệm, lập tức duỗi thẳng cánh tay chặn anh lại: "Không được bế em xoay vòng vòng."

Lúc nãy mẹ bế cô xoay vòng vòng, xoay cô chóng mặt lắm rồi.

Lâm Dược Phi đột nhiên bị ngăn lại, nỗi kích động trong lòng không thể nào bộc phát ra, bỗng ôm lấy Tiểu Hoàng trên đất xoay một vòng lại một vòng.

"Áu." Tiểu Hoàng bị dọa đến ngốc rồi, nằm nhoài trong lồng ngực Lâm Dược Phi không dám phản kháng.

Lâm Dược Phi thả Tiểu Hoàng xuống đất lại, Tiểu Hoàng chạy đi cách Lâm Dược Phi thật xa, lúc chạy đi còn nghiêng nghiêng ngả ngả, rõ ràng là bị xoay đến chóng mặt rồi.

Tiểu Hoàng thật là thê thảm, Lâm Tiếu nhìn bóng lưng của Tiểu Hoàng mà vui mừng, may là động tác của mình nhanh, nếu không người bị xoay đến chóng mặt chính là mình rồi.

Bữa trưa ăn rất đơn giản, một nhà ba người nói buổi tối đi ăn vịt quay, vẫn đến tiệm cơm lần trước.

Lâm Dược Phi nói "Con đi vòng vòng, xem xem hôm nay có thể mua một cái bánh kem không." Bánh kem lớn đều là phải đặt từ trước, không biết bây giờ có thể mua được không, có điều Lâm Dược Phi thấy chuyện tốt như việc em gái vào vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup thì nhất định phải ăn một cái bánh kem.

"Nếu hôm nay không mua được, vậy thì hai ngày nữa sẽ bù lại cho em."

Nghe thấy hai chữ bánh kem, mắt Lâm Tiếu lập tức sáng lên, ngay cả tai của Tiểu Hoàng cũng dựng thẳng cả lên, lộc cộc chạy đến bên cạnh Lâm Dược Phi.

"Tiểu Hoàng vẫn nhớ bánh kem kia, cho nó liếm thử một cái đã nhớ rồi." Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói.

"Anh, anh đi đâu mua bánh kem vậy, đến chợ ở nhà Chu Tuệ Mẫn sao?" Lâm Tiếu nhớ chợ chỗ nhà Chu Tuệ Mẫn bán rau có một cửa hàng bánh kem.

Lâm Dược Phi: "Không biết nữa, cửa hàng nào có thể mua được thì đến cửa hàng đó thôi."

Lâm Tiểu: "Anh, anh dẫn theo em đi cùng đi, em muốn đi tìm Chu Tuệ Mẫn."

Lâm Tiếu không chờ đợi được muốn biết Chu Tuệ Mẫn có vào vòng chung kết hay không, cô có thể đến Trường Xuân cùng Chu Tuệ Mẫn không nhỉ?

Trong nhà Chu Tuệ Mẫn không lắp điện thoại, Lâm Tiếu phải trực tiếp đi tìm cô bé.

Đừng nói là đến chợ, cho dù bây giờ Lâm Tiếu muốn lên trời hái sao e là Lâm Dược Phi cũng sẽ nghĩ cách giúp cô, anh lập tức đi ra ngoài cửa thay giày: "Đi, anh đưa em đi tìm Chu Tuệ Mẫn."

Trên đường lái xe đến chợ, Lâm Dược Phi dặn dò Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, nếu bạn của em không vào chung kết, chỉ có em vào chung kết thôi, em không được thể hiện quá vui mừng ở trước mặt bạn của mình, có biết không?"

Lâm Dược Phi thấy khả năng Chu Tuệ Mẫn vào được chung kết không cao, cả tỉnh chỉ có năm sáu học sinh, rất có khả năng thành phố của bọn họ chỉ có một mình Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu bĩu môi, thấy anh trai không hiểu cô chút nào, cũng không hiểu Chu Tuệ Mẫn: "Em sẽ không khoe khoang đâu, tỏ vẻ bình thường thì Chu Tuệ Mẫn sẽ không tức giận, cậu ấy sẽ không ghen tị với bạn của mình đâu."

Lâm Dược Phi: "Được thôi, trong lòng em có tính toán là được."

Lâm Dược Phi dừng xe ở cửa chợ, cùng bước vào theo Lâm Tiếu, mặc dù đã rất lâu nhưng Lâm Tiếu vẫn nhớ kỹ quầy hàng của nhà Chu Tuệ Mẫn ở đâu, trực tiếp đi vào.

Chu Tuệ Mẫn đang ở trên chỗ bán hàng ngoài chợ phụ cha mẹ cùng bán thức ăn, Lâm Tiếu ở xa xa đã hô về phía Chu Tuệ Mẫn: "Chu Tuệ Mẫn, cậu có vào chung kết không?"

Chu Tuệ Mẫn ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng Lâm Tiếu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ: "Vào rồi."

Lâm Dược Phi vừa định nói hai câu an ủi, đột nhiên nghệt ra rồi.

Chu Tuệ Mẫn cũng vào chung kết.

Hai cô bé ôm chặt lấy nhau trước quầy hàng ngoài chợ, sau đó tay nắm tay nhảy nhót liên hồi.

Lâm Tiếu vui mừng hô to: "Tớ cũng vào vòng chung kết rồi."

"Chúng ta có thể cùng nhau đến Trường Xuân tham gia trận chung kết rồi."

Bình Luận (0)
Comment