Chạy được vài bước, Chu Tuệ Mẫn kéo tay Lâm Tiếu một cái: "Vừa ăn cơm xong, không thể chạy được."
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Thầy giáo đó nhìn trông hung dữ quá..."
Chu Tuệ Mẫn: "Có khi nhà trường cố tình kiếm một giáo viên có bộ dạng hung dữ đứng ở đó đấy?"
Lâm Tiếu gật đầu, cô cảm thấy cũng có khả năng đó.
Chu Tuệ Mẫn: "Hai chúng ta ăn cơm cùng nhau vẫn tốt nhất, tám người bọn họ ăn cơm chung, cậu chờ tớ, tớ chờ cậu, như vậy phiền phức lắm."
Lâm Tiếu: "Hình như các bạn nữ ở hai ký túc xá đều sẽ đi chung với nhau." Còn về ký túc xá nam thì Lâm Tiếu không để ý lắm.
Chu Tuệ Mẫn hỏi: "Lâm Tiếu, cậu thử nói xem vì sao Dư Chiêu Chiêu không ăn cơm trưa với chúng ta?"
Lâm Tiếu: "Chắc vì cậu ấy ăn với người khác rồi."
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Không phải đâu, trước giờ tớ chưa từng nhìn cậu ấy ở trong nhà ăn."
Chu Tuệ Mẫn bấm bấm ngón tay đếm với Lâm Tiếu: "Cậu xem, học sinh nữ lớp chúng ta ở nội trú, cả hai bên ký túc xá đều hoạt động theo nhóm ký túc, mà Dư Chiêu Chiêu lại không học nội trú..."
Trải qua kỳ huấn luyện quân sự với hai ngày lên lớp này, các bạn học mới đều có bạn bè cho riêng mình. Ừm, cũng không thể nói là bạn bè được, dù sao thời gian mọi người quen biết cũng còn ngắn, nhưng về cơ bản thì đều đã có các bạn học chung kết bạn với mình.
Học sinh ở cùng một ký túc xá là kết thân nhanh nhất. Trong thời gian huấn luyện quân sự, phần lớn các học sinh ngoại trú đều vẫn rất lạ lẫm, học sinh nội trú thì đã quen thuộc rồi, nhìn qua khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Giống như Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, hai người bọn họ tất nhiên có quan hệ tốt nhất, sau đó còn quen biết với Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm từ sớm, có cả nhóm nhỏ ban cán sự lớp.
Sau khi cô Dương bổ nhiệm ban cán sự lớp, các cán sự trong lớp sẽ quen nhau trước.
Lâm Tiếu phát hiện ra một lợi ích nho nhỏ khi làm lớp trưởng, đó chính là các bạn trong lớp đều nhớ kỹ cô trước.
Cho nên trong lớp ai ăn cơm cùng với ai, thật ra vừa nhìn đã biết ngay, đầu tiên loại trừ các học sinh nội trú, lại loại trừ nhóm ban cán sự... Chu Tuệ Mẫn đã hoàn toàn chắc chắn nói: "Dư Chiêu Chiêu không ăn cơm với các bạn trong lớp chúng ta."
"Ồ? Vậy chắc cậu ấy thích ăn cơm một mình đó." Lâm Tiếu nói.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại phòng học, Dư Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng trở về. Lâm Tiếu bị lời nói của Chu Tuệ Mẫn mang đến một chút tò mò, phát hiện Dư Chiêu Chiêu thật sự quay lại một mình.
"Đi thôi nào, chúng ta ra phố sau đi." Dư Chiêu Chiêu gọi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, lúc đi ra khỏi cửa phòng học còn nhìn ngang nhìn dọc một lượt, vẻ mặt cảnh giác, lén lén lút lút như chuột ngày.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đi theo Dư Chiêu Chiêu từ cổng trường ra ngoài, đi lòng vòng quanh trường nửa vòng, lại tiến vào một con đường nhỏ phía sau trường.
"Ôi, nơi này thật náo nhiệt quá!" Một cánh cửa dẫn tới thế giới mới mở ra trước mắt Lâm Tiếu.
Phố sau là một con đường nhỏ hẹp, hai bên trồng cây ngô đồng. Rất nhiều cửa hàng nhỏ bị che khuất dưới cành lá sum suê của ngô đồng, học sinh mặc đồng phục trường trung học số một cơ bản không cần nhìn bảng hiệu đã có thể quen cửa quen nẻo đi vào các cửa tiệm.
"Nơi này còn có rất nhiều đồ ăn nữa!" Lâm Tiếu hít sâu một hơi, ngửi được mùi xiên rán. Nhìn về hướng mùi hương bay tới, quả nhiên đã nhìn thấy quầy hàng xiên nướng.
Còn có bán bánh kếp Tàu, bán cả bánh nướng kẹp thịt và có nơi bán lương bì!
Tiệm bán lương bì và mì lạnh bày hai cái bàn ven đường, Lâm Tiếu tiến lại gần nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi Chu Tuệ Mẫn: "Không biết mì lạnh chỗ này với trong nhà ăn cái nào ngon hơn nhỉ?"
Dư Chiêu Chiêu nghe được câu hỏi của Lâm Tiếu thì nói: "Vẫn cứ nên ăn ở nhà ăn ấy, mẹ tớ bảo học kỳ nào cũng có rất nhiều học sinh ăn ở phố sau, sau đó đều bị tiêu chảy đó."
"Sao mẹ cậu biết được hay vậy?" Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên nhìn về phía Dư Chiêu Chiêu.
Dư Chiêu Chiêu ngây người, vẻ mặt cô bé có hơi bối rối nói: "À, nhà tớ ở gần trung học số một."
Lâm Tiếu gãi gãi đầu, ở gần đó thì có thể biết được nhiều bạn học ăn thức ăn ở phố sau bị tiêu chảy sao?