Lâm Tiếu rón rén đi sau mẹ vào cửa nhà. Lâm Tiếu không dám chọc giận anh trai khi anh đang nổi cáu.
Thấy Lâm Tiếu ló đầu ra nhìn như chú thỏ con nhát gan, Lữ Tú Anh phì cười: “Vào đi, anh của con không có ở nhà đâu.”
“Hả?” Vậy mà anh trai lại không ở nhà, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, bỏ cặp sách, thay quần áo, gục lên ghế sô pha.
“Con ăn dưa hấu không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu trả lời không chút do dự: “Có ạ.”
Trường học trong kỳ nghỉ hè quá nóng, chiều nào tan học về Lâm Tiếu cũng về bật điều hòa, ăn dưa hấu, mùa hè này dưa hấu ở nhà hầu như tiêu thụ mỗi ngày một quả.
Lữ Tú Anh lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh ra, dao thái thức ăn vừa chạm vào vỏ dưa, quả dưa hấu kêu rắc một tiếng rồi nứt ra, lộ ra ruột dưa màu đỏ tươi bên trong.
“Quả dưa hấu hôm nay ngon lắm đấy” Lữ Tú Anh bê đĩa dưa vừa mới bổ xong đi ra ngoài, còn lấy thêm một cái bát: “Bỏ hạt dưa vào trong đây.”
Năm nay nhà ăn nhiều dưa hấu, Lữ Tú Anh gom được không biết bao nhiêu là hạt dưa, rửa sạch, phơi nắng, chiên một hũ hạt dưa hấu làm đồ ăn vặt.
“Trước đây ăn dưa hấu toàn vứt hạt đi, nếu không vứt đi thì đã rang được một nồi từ lâu rồi.” Lữ Tú Anh tiếc nuối nói, bà chọn hạt dưa hấu từ lúc làm sốt dưa hấu phơi khô.
Năm nay có nhiều sốt dưa hấu phơi khô, Lữ Tú Anh dùng ba quả dưa hấu, dùng thìa khoét ruột dưa ra, vứt hạt đi thì phí lắm nên Lữ Tú Anh đã giữ lại. Sau đó cả nhà ăn dưa hấu đều giữ hạt dưa lại.
Quả dưa hấu bổ hôm nay không bị cát mà giòn, nhiều nước, vừa giòn vừa ngọt. Lâm Tiếu ăn từng miếng dưa lạnh, bỏ hạt dưa hấu vào bát, không để phí vỏ dưa hấu.
Lâm Tiếu bớt lại một lớp dưa, đưa cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng lập tức gặm sạch vỏ dưa hấu, vừa gặm vừa vẫy đuôi.
“Mẹ, anh trai với chị Tiểu Vân cãi nhau, ai sẽ thắng ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh lắc đầu, dù gì trước kia bà cãi nhau với Lâm Dược Phi chưa bao giờ thắng: “Tính của anh con như đá dưới gầm cầu, vừa ngang ngược vừa cứng đầu, không thể bắt nạt được đâu.”
Vào lúc này có tiếng gõ cửa, Lâm Dược Phi mở cửa ra, ném chìa khóa lên kệ: “Tính tình của Thẩm Vân vừa ngang ngược vừa cứng đầu.”
“Phì…” Lâm Tiếu biết mình không nên cười vào lúc này, nhưng vẫn không nhịn được cười thành tiếng. Mẹ vừa nói tính của anh trai vừa ngang ngược vừa cứng đầu, anh cũng nói tính cách của Thẩm Vân vừa ngang ngược vừa cứng đầu.
Lâm Tiếu che miệng nhịn cười, nhưng càng nhịn lại càng buồn cười, cuối cùng cô vẫn cười to: “Ha ha ha ha!”
Lâm Dược Phi đen mặt nhìn Lâm Tiếu: “Em cười cái gì?”
Lữ Tú Anh trả lời thay Lâm Tiếu: “Em con cười là vì tính con ngang như thế còn nói Thẩm Vân ngang ngược.”
“Tính cách Tiểu Vân dịu dàng như thế, con đừng bắt nạt Tiểu Vân, có gì thì từ từ nói.”
Lâm Dược Phi cười khẩy: “Cô ấy? Tính cách dịu dàng á?”
“Bề ngoài nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng nếu mẹ thật sự nghĩ cô ấy là một cục bột thì thử đưa tay ra bóp một cái đi, gai bên trong có thể đâm chết người đấy.”
Lâm Tiếu: “Cái này người ta gọi là trong rắn ngoài mềm.”
Lâm Dược Phi trừng mắt: “Người lớn nói chuyện, trẻ con cấm nói leo.”
Lâm Tiếu đưa tay ra và làm động tác kéo khóa trước miệng, ra hiệu cho anh trai là mình sẽ không nói nữa.
Lâm Dược Phi: “Dù sao đi nữa, Thẩm Vân bây giờ rất bướng bỉnh, cô ấy nhất quyết muốn vào trường cao đẳng ngu ngốc kia trong năm nay.”
“Không lẽ con bé sẽ làm ở đường sắt sau khi tốt nghiệp, cha của con bé cũng làm ở đường sắt, sau này không phải anh trai con bé thay ca thì cũng là đứa em trai do mẹ kế sinh ra thay ca, không lẽ con bé muốn làm cùng đám người ô hợp đó, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại gặp?”
“Hay là đi xe thể thao, đẩy xe đẩy bán đậu phộng, hạt dưa, nước khoáng, đồ uống, mì ăn liền.”
Hì một tiếng, Lâm Tiếu lại không nhịn được cười thành tiếng. Biểu cảm trên khuôn mặt của anh trai rất đáng ghét, nhưng những gì anh trai nói rất buồn cười.
Bỗng nhiên vẻ mặt của Lữ Tú Anh trở lên nghiêm túc: “Tiểu Phi, con ngại Tiểu Vân làm nhân viên đường sắt không đủ thể diện, khiến con mất mặt à?”
Lâm Dược Phi: “Không phải là khiến con mất mặt, mà là… Mà là không cần thiết.”
Lâm Dược Phi cảm thấy mình đã lên kế hoạch tốt cho Thẩm Vân, nhưng anh không hiểu tại sao Thẩm Vân lại không học thêm một năm nữa, tham gia kì thi đại học, rõ ràng điểm số cũng không chênh lệch nhiều.
Lữ Tú Anh: “Con nói chuyện này với Thẩm Vân rồi à?”
Lâm Dược Phi: “Đương nhiên là con đã nói rồi!”
Lữ Tú Anh: “Thế Thẩm Vân thấy như nào, con có biết không?”
Lâm Dược Phi: “Cô ấy sốt ruột, tâm trạng không được tốt.”
“Cô ấy còn không tới tiệm văn phòng phẩm trông hàng, trong trường học cũng không có công sức để quản chuyện của tiệm văn phòng phẩm, phải thuê hai nhân viên đến trông hộ, việc kinh doanh hơn một năm trở lại đây đã giảm đi.”
“Doanh thu bây giờ không được như trước đây, nhưng vẫn có lời, giống như có thể kiếm được tiền lương, tương tự như lúc đi làm kiếm được.”