Lâm Dược Phi cảm thấy đây hoàn toàn không phải vấn đề, Thẩm Vân đã chuẩn bị tinh thần trước khi đi học, chắc chắn việc tự trông hàng khác hoàn toàn việc thuê người trông hộ.
“Học thêm một năm tốn biết bao nhiêu tiền, doanh thu mỗi tháng của tiệm văn phòng phẩm chỉ đủ để cô ấy trả tiền ăn ở nhà ăn của trường, trước kia cô ấy tiết kiệm tiền cũng đủ đóng tiền học… Không hiểu nổi bây giờ cô ấy còn đắn đo cái gì nữa?”
Lâm Dược Phi cảm thấy bây giờ không cần phải suy nghĩ đến chuyện tiền bạc, tiền cho Thẩm Vân đi học trung học phổ thông, học đại học, anh đóng hết cho Thẩm Vân là xong rồi, chút tiền nhỏ nhoi này không ảnh hưởng đến Lâm Dược Phi.
Nhưng Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi giải thích xong, vậy mà trên gương mặt bà lại hiện ra vẻ khen ngợi: “Tiểu Vân thế mà khá quá nhỉ.”
Lữ Tú Anh cảm thấy Thẩm Vân rất khí phách, nếu Thẩm Vân đi học mà cứ đợi tiền của Lâm Dược Phi thì Lữ Tú Anh sẽ không đánh giá cao Thẩm Vân như bây giờ.
Nhưng đứng dưới góc độ của Lâm Dược Phi, anh cảm thấy không được tin tưởng: “Con cho cô ấy tiền học thì sao.”
Trong lòng Lâm Dược Phi vẫn luôn coi Thẩm Vân là vợ mình, sao Thẩm Vân lại phân chia rạch ròi với anh như thế.
Lữ Tú Anh hiểu rồi, hóa ra điều khiến Lâm Dược Phi tức giận là đây, trời ạ, cảm thấy mình coi Thẩm Vân như người nhà, thế mà Thẩm Vân lại coi anh như người ngoài. Lữ Tú Anh lắc đầu, vừa nhìn đã thấy Lâm Dược Phi bị Thẩm Vân kiểm soát chặt chẽ.
Lữ Tú Anh: “Con đặt mình vào vị trí của con bé đi, bây giờ Tiểu Vân là con, con là Tiểu Vân. Con sẽ để Tiểu Vân cho con tiền đi học chứ?”.
Lâm Dược Phi nâng tông giọng lên cao ngay lập tức: “Đàn ông đàn ang như con, sao có thể để phụ nữ nuôi được?”
Lâm Tiếu ghét nhất những câu nói kiểu như thế này: “Nam nữ bình đẳng! Phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời mà!”
Lâm Tiếu nói ra sự thật mà anh trai không thể phản bác lại: “Anh cũng là do phụ nữ nuôi mà, mẹ nuôi anh mười tám năm đấy!”
Lâm Dược Phi tức giận đuổi Lâm Tiếu về phòng: “Đi đi, đi về phòng làm bài tập đi, sao chỗ nào cũng thấy em thế?”
Khi mẹ nuôi anh lúc anh còn chưa trưởng thành, trưởng thành rồi thì được vợ nuôi, rõ ràng đây là hai chuyện khác nhau.
Lâm Tiếu bị đuổi về phòng, anh trai còn đứng nhìn chằm chằm cô đến lúc đóng cửa phòng. Lâm Tiếu giả vờ ngồi lên bàn học một lúc, cố tình lật sách thật to, sau đó rón rén chạy ra cửa nghe lén.
Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói: “Lòng tự trọng của con cao, Tiểu Vân cũng thế.”
“Trai hay gái thì đều là người, con không muốn Tiểu Vân nuôi con, Tiểu Vân không muốn con nuôi là chuyện bình thường.”
Lâm Dược Phi: “Vậy thì tiền cô ấy kiếm được cũng phải đủ!”
Lữ Tú Anh: “Ừ, số tiền hiện tại của Tiểu Vân đủ để cho con bé học lại một năm cấp ba. Nhưng năm sau có chắc là sẽ đỗ vào khoa chính quy không? Nếu không đỗ thì sao?”
Lâm Dược Phi: “Không thể có chuyện đó.”
Lữ Tú Anh: “Đấy, thấy chưa, con chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng chắc chắn Tiểu Vân đã nghĩ đến.”
Lâm Dược Phi: “Chẳng sao, năm sau thi trượt thì thôi, cùng lắm là học lại thêm năm nữa, hoặc năm sau thi trượt thì phải chấp nhận đi học nghề.”
“Có con nâng đỡ cho cô ấy, cô ấy còn sợ gì nữa?”
Lâm Dược Phi không hiểu nổi, kiếp trước anh thuê hai cửa hàng để mở cửa hàng, anh mới có thể đủ tiền nuôi Tiểu Vân. Kiếp này anh thành lập công ty, tiếp quản các công trình, tiền kiếm được không biết gấp mấy lần kiếp trước, chẳng lẽ không nổi Tiểu Vân sao?
“Cô ấy đi học thêm một năm nữa và đỗ vào khoa chính quy, đó là kế hoạch tối đa hóa lợi ích của gia đình chúng ta.”
Lữ Tú Anh thở dài, cảm giác mình đã tìm ra mấu chốt của vấn đề.
“Trong lòng con, dù cho Tiểu Vân có như thế nào, thì con cũng sẽ giúp đỡ con bé đúng không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi gật đầu: “Vâng, dù cô ấy không đỗ vào khoa chính quy, hoặc không kiếm được việc thì cũng không sao, có con giúp cô ấy. Cô ấy sợ gì nữa?”
Lâm Dược Phi thấy dù anh có làm bệ đỡ cho cô ấy, Thẩm Vân hoàn toàn có thể liều mình vì tất cả.
Lữ Tú Anh cười: “Không đỗ vào khoa chính quy, không tìm được việc, cũng không sao.”
“Con thấy không sao nhưng Tiểu Vân con bé có thấy như thế không, con có thể chấp nhận kết quả này, nhưng Tiểu Vân thì có chấp nhận được không?”
“Mấu chốt của vấn đề là, con cảm thấy mình có thể giúp đỡ con bé…”
Lâm Dược Phi ngắt lời Lữ Tú Anh: “Con biết cô ấy không tin tưởng con.”