Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 727 - Chương 727.

Chương 727. - Chương 727. -

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Tiểu Phi, không phải Thẩm Vân không muốn tin tưởng con, đây là bản năng của con bé.”

“Từ bé đến lớn, con luôn có người giúp đỡ. Con biết dù con có thế nào đi nữa thì mẹ vẫn giúp con, gia đình mình vẫn sẽ giúp con.”

“Nhưng còn Tiểu Vân thì không như thế, từ bé đến lớn, không ai giúp đỡ con bé cả.”

“Bây giờ con nói với con bé mình có thể giúp đỡ con bé, vô ích thôi, con bé sẽ không vì mấy lời này của con mà yên tâm được đâu.”

“Vì hai đứa có hai suy nghĩ khác nhau.”

Lữ Tú Anh có thể hiểu Thẩm Vân, bà cảm thấy có rất nhiều người phụ nữ khác có thể hiểu Thẩm Vân. Lữ Tú Anh đã sống không nơi nương tựa từ khi còn nhỏ. Ở quê không có gia sản, chỉ có căn nhà mình tự xây, lúc nhỏ bà biết căn nhà ấy là của anh trai bà, anh trai muốn lấy căn nhà đó để lấy vợ, sinh con.

Khi có cơ hội làm công nhân nữ trong một xưởng dệt bông ở thành phố, Lữ Tú Anh đã đến đó không chút do dự. Lữ Tú Anh làm việc trong xưởng mấy năm, may mắn bắt kịp công việc phân phối nhà trong xưởng, từ đó bà có căn nhà của riêng mình.

“Mẹ có việc làm, có nhà của riêng mẹ, mẹ mới yên tâm.” Sự yên tâm của Lữ Tú Anh không bao giờ là do cha mẹ bà, không phải bởi chồng bà, mà là từ chính bản thân bà.

Nếu năm nay Thẩm Vân phải đi học nghề, dù Lữ Tú Anh cảm thấy tiếc nuối nhưng bà vẫn có thể thông cảm.

“Tiểu Vân từng là người không có gì cả.”

“Người không có gì, khi đã có trong tay thì lại muốn nắm giữ thật chặt.”

“Con bé không dám nắm bắt, nghĩ đến cái tiếp theo, nhưng nhỡ đâu không có cái tiếp theo thì sao.” Lúc đầu Lữ Tú Anh đổi việc cũng đã đắn đo rất nhiều, cũng không hẳn là bỏ việc, chỉ là chuyển từ phân xưởng đến phòng văn thư trực thuộc trường tiểu học, quyết định như vậy đối với bà đã rất khó khăn.

Bỗng nhiên Lâm Dược Phi lao ra khỏi cửa.

Lâm Tiếu nghe thấy tiếng mở cửa, không thấy anh trai đâu: “Mẹ, anh đi đâu rồi, anh không ăn tối ở nhà sao ạ?”

Lữ Tú Anh: “Kệ thằng bé, hai mẹ con mình ăn trước.”

Bữa tối có gà nướng, anh trai không ăn cơm ở nhà, Lâm Tiếu và mẹ chia nhau mỗi người một cái đùi gà, vừa đẹp.

Lâm Tiếu cũng ăn một miếng cánh gà, cánh gà còn lại bày ra đĩa: “Cánh gà này để phần cho anh trai.”

Vào lúc mười giờ tối, khi Lâm Tiếu chuẩn bị ngủ, Lâm Dược Phi về nhà, anh đẩy cửa chống trộm rầm một tiếng.

“Mẹ ơi, con muốn đính hôn với Thẩm Vân.”

“Đính hôn là cái gì?” Lâm Tiếu biết kết hôn là cái gì, nhưng xung quanh không thấy ai đính hôn cả.

“Đính hôn chính là ước định trước khi kết hôn.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu: “Vậy tại sao lại không trực tiếp kết hôn luôn?”

Lâm Dược Phi: “Thẩm Vân vẫn còn phải đi học.” Bây giờ không cởi mở như sau này, sinh viên có thể kết hôn thậm chí sinh con. Quan niệm phổ biến hiện nay là học sinh chính là học sinh, nếu như Thẩm Vân kết hôn trước khi lên đại học, sợ rằng sẽ bị một số người nhìn với ánh mắt không thiện cảm.

“À…” Lâm Tiếu phản ứng bình tĩnh đối với chuyện anh trai và chị Tiểu Vân muốn đính hôn. Trong lòng Lâm Tiếu, chắc chắn sau này anh trai và chị Tiểu Vân sẽ kết hôn.

Nhiều thêm một bước đính hôn thì Lâm Tiếu sẽ được đến khách sạn ăn nhiều thêm một bữa tiệc thôi, cô cũng không phải là một đứa trẻ tham ăn nên không quá quan tâm đến điều này.

Điều mà Lâm Tiếu quan tâm hơn chính là chị Tiểu Vân muốn đi học trường cao đẳng hay là sang năm thi lại đại học: “Anh, chẳng lẽ anh không bàn bạc với chị Tiểu Vân chuyện này à?”

Lâm Dược Phi gật đầu. Lời của mẹ đêm nay khiến cho anh thấy khá xúc động. Lâm Dược Phi đi tìm Thẩm Vân, hỏi xem cô ấy có nghĩ như vậy hay không.

Hai ngày nay Thẩm Vân xù lông như một con nhím, nhưng vừa nghe thấy lời Lâm Dược Phi thì đột nhiên rơi lệ không ngừng.

“Dì còn hiểu em hơn cả anh...” Thẩm Vân vừa rơi nước mắt vừa nói.

Sau khi Thẩm Vân thi đại học lần thứ nhất thì đã thổ lộ tâm sự với Lâm Dược Phi: “Lúc em đến trường thi cũng nghĩ như anh, nếu năm nay em có thể thi đậu khóa chính quy thì em sẽ đi học, nếu như năm nay thi không đậu thì sang năm em sẽ thi lại. Năm nay coi như là tích lũy kinh nghiệm…”

Ôm lấy mục đích tham gia kì thi để tích lũy kinh nghiệm, nhưng mà lúc Thẩm Vân ngồi trong phòng thi đại học vẫn vô cùng căng thẳng như cũ.

“Lúc em bắt đầu làm bài, tay run rẩy lẩy bẩy… Trong đầu toàn là những suy nghĩ lung ta lung tung…”

Cô ấy biết mình nên tập trung làm bài, nhưng trong phòng thi không có cách nào khống chế suy nghĩ của mình. Trong đầu cô toàn là những suy nghĩ nếu như thi không đậu đại học thì nên làm cái gì, nếu như thời gian và công sức cô ấy bỏ ra trong hai năm vừa qua lại không nhận được kết quả mình mong muốn thì nên làm cái gì.

Bình Luận (0)
Comment