Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 728 - Chương 728.

Chương 728. - Chương 728. -

Tất cả sự sợ hãi mà Thẩm Vân đã giấu ở trong lòng đều nổi lên ngay lúc trong phòng thi.

Quá trình làm bài trong phòng thi chính là quá trình Thẩm Vân đấu tranh với chính mình. Cô ấy ra khỏi phòng thi là đã biết mình không phát huy tốt. Ngày hôm sau nhận được kết quả, quả nhiên là vậy, mấy đề bài vốn dĩ biết làm nhưng cô ấy ở trong phòng thi lại làm sai.

Việc học lại thích hợp hơn với những học sinh có tâm thế tốt, học sinh có tâm thế không tốt thì không phù hợp với việc học lại, đây là đạo lý mà các giáo viên của Thẩm Vân đều công nhận.

Mặc dù Thẩm Vân đi học thêm một năm cũng không tính là học lại, nhưng áp lực tâm lý sang năm nhất định sẽ càng lớn hơn năm nay. Hơn nữa là tuổi tác Thẩm Vân còn lớn hơn những học sinh học lại.

Lâm Dược Phi thật sự không biết Thẩm Vân còn có vấn đề về tâm thế, anh cau mày, đây đúng là một vấn đề: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách đã.”

Nói tóm lại, hôm nay hai người cuối cùng cũng đã nói tất cả với nhau. Trước đó hai người giống như cây kim so với cọng râu, cãi nhau vô cùng dữ dội, nhưng không hề biết trong lòng đối phương nghĩ như thế nào.

Thẩm Vân ở trong trường học, thời gian đóng cổng là chín giờ. Lâm Dược Phi đưa Thẩm Vân đến cổng trường, còn mình trên đường về nhà vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để tháo gỡ khúc mắc của Thẩm Vân, sau đó anh liền nghĩ đến ý tưởng đính hôn này.

Lữ Tú Anh nghe đến đó, bỗng nhiên cất cao giọng: “Cái gì, đính hôn là do con tự nghĩ sao?”

“Tiểu Vân vẫn chưa biết con muốn đính hôn với con bé hả?”

Lâm Dược Phi bắt chéo chân: “Đúng vậy, con vẫn chưa kịp nói với tiểu Vân.”

“Mấu chốt của vấn đề không phải chỉ là Tiểu Vân vẫn chưa vững tâm, không dám mạo hiểm sao.” Lâm Dược Phi cảm thấy ý tưởng này của mình quá tuyệt.

“Bọn con đính hôn rồi thì chẳng phải Tiểu Vân sẽ càng có lòng tin hơn sao.”

Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn anh trai, không rõ hai chuyện này có liên quan gì đến nhau: “Vì sao hai anh chị đính hôn thì chị Tiểu Vân sẽ có tự tin hơn?”

Lâm Dược Phi: “Đây không phải là chuyện rõ rành rành sao?”

Sau khi đính hôn thì anh và Thẩm Vân chính là người một nhà. Trước kia không có người thân ủng hộ cô ấy, sau này có anh chính là người nhà Thẩm Vân, đứng sau lưng ủng hộ cô ấy.

Lâm Tiếu cau mày, cái hiểu cái không. Giống như mẹ và anh trai mới vừa nói, đính hôn chính là mời anh em họ hàng đến khách sạn ăn bữa cơm, chẳng lẽ bữa cơm này là linh đan diệu dược gì sao?

Lâm Tiếu hỏi anh trai: “Sau khi ăn xong thì chị Tiểu Vân sẽ lập tức có lòng tin, lo âu trong lòng sẽ tự động biến mất sao?”

Lâm Dược Phi nghe em gái nói thì cười ha ha: “Không phải chuyện ăn cơm, ý nghĩa của buổi lễ đính hôn này đứa con nít như em không hiểu được đâu.”

Lâm Tiếu quả thực không hiểu, cô không rõ vì sao một nghi thức có thể khiến chị Tiểu Vân và anh trai biến thành người nhà, mà cho dù xem như người nhà thì cũng chưa hẳn đã tin tưởng lẫn nhau.

Lâm Tiếu và anh trai có quan hệ máu mủ, nhưng trước khi anh trai trở nên tốt hơn thì cô cũng không tin anh trai. Nếu như anh trai vẫn giống như trước kia thì lúc cô đưa ra bất kì quyết định gì tuyệt đối sẽ không cho rằng anh trai có thể giúp mình vững tâm.

Sau này anh trai thay đổi trở nên tốt hơn, nhưng Lâm Tiếu cũng không tin tưởng anh ngay lập tức. Lâm Tiếu quan sát anh trai rất lâu, lúc nào cũng chuẩn bị cho việc anh trai sẽ trở về giống như trước.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Tiếu đều cảm thấy anh trai trở nên tốt hơn giống như một giấc mơ đẹp, nếu như có một ngày giấc mơ đẹp này bị phá vỡ thì cô cũng không thấy bất ngờ tý nào, ngược lại còn cảm thấy như thế này mới là bình thường.

Cho nên Lâm Tiếu cảm thấy dù ngày mai anh trai có đính hôn với chị Tiểu Vân, thì từ đính hôn đến khi thật sự trở thành người nhà có thể dựa vào nhau, chắc chắn cũng cần thời gian.

Anh trai chê cười cô như vậy, Lâm Tiếu thấy hơi không vui: “Anh mới buồn cười ấy.”

Vậy mà anh trai lại muốn dùng đính hôn để giải quyết vấn đề thi đại học của chị Tiểu Vân, trong mắt Lâm Tiếu thấy giống như dùng kiến thức toán học để giải đề bài ngữ văn.

“Lêu lêu lêu, chị Tiểu Vân sẽ không thèm đính hôn với anh đâu.”

Lâm Dược Phi hung dữ lườm Lâm Tiếu: “Phủi phui cái mồm, nói mò gì đấy.”

“Sao mà Tiểu Vân lại không đồng ý đính hôn với anh được, nếu như Tiểu Vân không đồng ý thì anh sẽ theo họ em.”

Lâm Tiếu không bị mắc lừa đâu: “Chúng ta vốn cùng một họ mà.”

Bình Luận (0)
Comment