Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Tiếu rời giường thì anh trai đã dậy từ sớm, cũng đã tắm rửa xong, đang đứng trước gương chải tóc.
“Mẹ, anh trai lén dùng keo xịt tóc của mẹ.” Lâm Tiếu la lớn về phía phòng bếp.
Lâm Dược Phi lườm Lâm Tiếu: “Sao mà chỗ nào cũng có em thế, đi đánh răng đi.”
Anh trai hôm nay bị khùng rồi, sáng sớm tắm rửa, sấy tóc, vuốt keo, lấy toàn bộ quần áo trong tủ ra đứng trước gương khoa tay múa chân.
Trước khi ăn sáng đã đánh răng rồi, ăn sáng xong lại đánh lần nữa, còn một hơi bóc ra hai cái kẹo cao su doublemint, ném vào trong miệng nhai.
Lúc mẹ đưa Lâm Tiếu đi học thì anh trai còn đang thay quần áo trước gương.
Lâm Tiếu ở trong trường cả ngày thấy rất tò mò, anh trai cầu hôn chị Tiểu Vân có thể thành công hay không đây.
Buổi chiều tan học, đến phiên tổ của Chu Tuệ Mẫn trực nhật, Lâm Tiếu không chờ cả Chu Tuệ Mẫn làm xong mà chào Chu Tuệ Mẫn một tiếng rồi xông đến cổng trường.
“Mẹ, mẹ, anh trai về nhà chưa?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.
Lữ Tú Anh: “Về rồi, anh trai con tâm trạng không tốt, sau khi về nhà con đừng có chọc anh đấy.”
Lâm Tiếu biết ngay.
“Chị Tiểu Vân không đồng ý đính hôn với anh trai, đúng không?” Lâm Tiếu nghĩ đến dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh trai tối hôm qua, không nhịn được cười ha ha.
Lữ Tú Anh cũng không nhịn được cười cùng Lâm Tiếu một lúc, sau đó căn dặn Lâm Tiếu: “Sau khi về đến nhà không được cười trước mặt anh con nhé.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Con sẽ ráng nhịn ạ.”
Lữ Tú Anh lại cười một tràng, sau đó nói với Lâm Tiếu: “Thật ra cũng xem như là đã đồng ý. Tiểu Vân nói với anh của con, năm nay không đính hôn trước, đợi đến mùa hè sang năm sau khi con bé thi đại học xong, trước khi đi học đại học sẽ đính hôn với anh trai con."
“Hầy.” Câu này của mẹ khiến cho Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Chị Tiểu Vân lại muốn học thêm một năm sao?”
Lữ Tú Anh: “Đúng vậy, chị Tiểu Vân của con quyết định lại liều một phen, mặc kệ kết quả thi đại học sang năm như thế nào cũng không hối hận.”
“Á, sao anh trai làm được thế?” Lâm Tiếu quá bất ngờ, dường như đã thấy được anh trai viết đáp án toán học trên bài thi ngữ văn, còn lấy được điểm tối đa.
Thế giới này thật là quá kỳ quái.
“Vậy anh trai có gì không vui chứ?” Lâm Tiếu khó hiểu nói. Anh trai muốn chị Tiểu Vân học lại một năm chiến đấu thi vào khoa chính quy, chị Tiểu Vân đồng ý, anh trai muốn đính hôn với chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân cũng đã đồng ý một năm sau sẽ đính hôn.
Trong mắt Lâm Tiếu, anh trai đã giành chiến thắng toàn diện mà!
Viết đáp án toán học trên bài thi ngữ văn được điểm tối đa, chẳng phải nên thấy cực kỳ vui mừng sao?
Lữ Tú Anh nín cười nói: “Anh của con cảm thấy đáng lẽ Tiểu Vân nên đặc biệt vui mừng đính hôn với nó, cái kiểu mà một giây đồng hồ cũng không do dự ấy.”
Không ngờ Tiểu Vân lại muốn sang năm thi đại học xong rồi mới đính hôn.
Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân đồng ý đính hôn cùng anh trai đã là rất khá rồi.”
Lâm Tiếu thật không rõ chị Tiểu Vân coi trọng anh trai ở cái gì, nhất định là anh trai ở bên ngoài quá biết giả bộ.
Lâm Tiếu có hơi sầu lo nói: “Sao chị Tiểu Vân lại đồng ý sang năm đính hôn chứ, chị ấy còn không hiểu rõ anh trai mà…”
Lữ Tú Anh thắc mắc nói: “Không hiểu rõ cái gì của anh con chứ?”
Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay: “Rất nhiều đó!”
“Ngáy thì to, tất thì bốc mùi, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong muốn ra ngoài thì anh trai đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh đi ị!”
Lữ Tú Anh: “... Những thứ này không quan trọng.”
Lâm Tiếu: “Sao lại không quan trọng chứ.”
Mỗi lần cả nhà khó lắm mới cùng nhau đi ra ngoài, đi chợ phiên, đi công viên, đi vườn bách thú… Lúc Lâm Tiếu đầy hứng thú muốn ra ngoài thì đều phải đợi anh trai ở trong nhà vệ sinh.
Anh trai không thể đi nhà vệ sinh sớm một chút sao?
Vì sao nửa tiếng trước không đi, mười phút trước không đi, nhất định phải nhắm lúc chuẩn bị ra khỏi cửa rồi mới đi, có đôi lúc Lâm Tiếu đã bước một chân ra khỏi cổng rồi!
Anh trai như thế thật sự quá đáng ghét!
“Mẹ, con có thể nói cho chị Tiểu Vân biết chuyện này không.” Lâm Tiếu hỏi, cô cảm thấy chị Tiểu Vân hẳn là sẽ cảm kích điều kiện tiên quyết để đưa ra quyết định đính hôn quan trọng này.
Lữ Tú Anh: “... Không cần phải nói.”
Lâm Tiếu: “Thật sự không cần phải nói sao?”
Lữ Tú Anh: “Thật.”
“Con tuyệt đối không được nói đâu đấy!” Lữ Tú Anh dặn dò lặp đi lặp lại.
“Nếu như con nói thì anh con sẽ đánh chết con!”
Lữ Tú Anh vì muốn khiến cho Lâm Tiếu hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Đến lúc đó nếu như anh của con đánh con thì mẹ cũng không ngăn đâu.”
Lâm Tiếu rụt cổ lại: “Vâng ạ…”
Vậy lần sau lúc du lịch, cô nhất định phải gọi chị Tiểu Vân cùng đi chơi, cô chỉ có thể cầu nguyện chị Tiểu Vân tự mình phát hiện thôi!