Trần Giang Hà cũng đã nghe qua việc trong nhà Lâm Tư Tề kén rể ở kiếp trước.
Lúc đầu đúng là có động tâm qua… Nhưng bây giờ trái tim đã giác ngộ vững chắc, một lòng tu tiên, không đúng, kiếm tiền…
Kiếp trước Lâm Tư Tề mới là lớp trưởng quản trị kinh doanh lớp 1, mà Trần Giang Hà chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong lớp không có cảm giác tồn tại gì cả.
Bối cảnh ban đầu là ở một lần họp lớp năm năm sau khi tốt nghiệp, khi đó Trần Giang Hà kiếm không ít tiền từ giao dịch chứng khoán, còn mở công ty riêng, lăn lộn cũng không tệ lắm.
Mà Lâm Tư Tề chính là ném vài nghìn vạn xây dựng homestay trên bờ hồ Nhĩ Hải.
Lúc tụ họp kết thúc, Lâm Tư Tề uống quá nhiều đã một mình trò chuyện với Trần Giang Hà, nói đến một số chuyện cũ trước kia mà không ai biết.
Lâm Tư Tế là một cô gái có rất nhiều câu chuyện, chẳng qua câu chuyện của cô, cũng không phải là những mối tình xúi quẩy chó má giữa nam và nữ trong thời thanh xuân đau đớn, mà là liên quan đến hoàn cảnh gia đình cô, tương tự câu chuyện thú vị 《Danh Vọng Gia Tộc》vậy.
Đến mức trước khi rời đi cô nói một câu: “Nếu như tôi không phải gái còn trinh, cậu sẽ để ý sao?”
Buổi tối Trần Giang Hà uống hơi nhiều, đầu óc không đủ thanh tỉnh, vừa mới bắt đầu còn có chút không suy nghĩ ra tại sao cô phải hỏi như vậy, trở lại ký túc xá kê gối cao mà suy nghĩ, mới hiểu được nội hàm trong lời này.
Một cô gái hỏi loại vấn đề này, phần lớn là muốn trao thân mình ra ngoài.
Với lại hầu hết là cô gái còn trinh.
Để diễn đạt lại câu hỏi này thành lời giải thích, nhưng thật ra là đang hỏi: Nếu tôi trao thân mình cho cậu, cậu sẽ chịu trách nhiệm với tôi không?
Chuyện tốt này nếu rơi xuống trên đầu Vương Viễn Bằng, đoàn chừng sáng mai Lâm Tư Tề liền không xuống giường được.
Mà Trần Giang Hà là dạng người làm tình thì làm tình, chơi đùa thì chơi đùa, con chồn quấn ngang hông, cái đế rất ổn định, hoàn toàn không dễ dàng nổ súng…
“Tam ca, tối nay anh quá không hiền huệ, nếu không phải anh ngăn, tôi cũng đã gạo nấu thành cơm với Ngô Hải Vân rồi.”
Nửa đêm, Vương Viễn Bằng ngồi ở mép giường Trần Giang Hà, giống như một người phụ nữ oán giận nương nhờ bên cạnh anh không chịu đi.
“Trách tôi sao?” Trần Giang Hà nhướng mắt, nói: “Nếu cậu nói chuyện tình cảm với cô ấy, tôi nhất định không ngăn cản cậu, nhưng thằng nhóc như cậu rõ ràng là có ý định xấu.”
“Lần này là tôi thật sự có tình cảm.”
Vương Viễn Bằng nói lầm bầm, cúi đầu liếc nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ kia của Trần Giang Hà, lại giơ tay lên nói: “Tam ca, anh đừng không tin, tôi có thể thề.”
“Nếu như lời thề có ích, thì công việc của Thiên Lôi đã sớm bận không làm nổi.”
Trần Giang Hà cười một chút, sau đó lại nói: “Có câu nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, chất lượng toàn thể sinh viên nữ trong lớp khá cao, thay vì bị người khác cua, không bằng tiện nghi cho người mình, cho nên, nam nữ trong lớp hẹn hò, tôi tuyệt đối ủng hộ.”
“Nhưng, còn có câu thỏ không ăn cỏ gần hàng, bốn năm đại học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu một người đàn ông cặn bã giống như cậu quen với bạn cùng lớp, chơi đùa một chút liền vứt đi, sau này cậu còn làm người được nữa hay không? Tôi làm lớp trường này thế nào?”
Trần Giang Hà chuyển chủ đề câu chuyện, nét mặt rất nghiêm túc.
“Ôi, Tôi hiểu tôi hiểu.”
Vương Viễn Bằng cũng là một người thông minh, thái độ Trần Giang Hà đã nói rõ một lời với anh ta như vậy, lập tức hiểu được, vỗ ngực cam đoan một đống thứ, sau đó trở lại giường ngủ của mình nằm xuống liền ngủ, một câu nói nhảm cũng không có.
Nói thật, hôm nay Vương Viễn Bằng tuy có tiếc nuối, nhưng thu hoạch rất phong phú, thảm nhất là Lưu Đống Lương và Tôn Thiên, hai người bận bịu trước bận bịu sau, một cái rắm đều không mò được.
Trương Khải người trung thực trong ký túc xá muốn có QQ của Hoàng Oánh, mới vừa thêm vào liền trò chuyện, laptop của lão Lưu từ sau khi bị Trần Giang Hà “mượn dùng” thì tương đương với chính thức tịnh thu, trước kia Trương Khải ngoại trừ gọi điện thoại QQ thì không sử dụng bất cứ tính năng nào khắc, bây giờ biết nhắn tin với con gái, nhắn nhiều tới mức không dưng lại được.
Người nghiêm chỉnh nhất trong ký túc xá vẫn phải là Lý Tuấn, cơm nước xong liền chạy đi làm việc sáng sớm mới trở về, cười hì hì ném hai bản hợp đồng lên giường Trần Giang Hà, thành công kết thúc công việc.
Phái nói một người đàn ông lý trí, tình cảm giống như loại gia vị trong cuộc sống, ít thì không mùi vị, nhiều thì sẽ ngấy.
Kiếm tiền mới là quan điểm chính mãi mãi không thay đổi.
Vài ngày kế tiếp, sức lực Trần Giang Hà chủ yếu đều ném lên đầu tư chứng khoán và làm thêm.
Có 22 vạn trong tài khoản, lấy ra 20 vạn, chia làm bốn phần, lần lượt mua các cổ phiếu Quý Châu Mao Đài, công nghiệp Trung Phu, dược phẩm Quảng Tế, công ty cổ phần ngành thiếc.
Cổ phiếu Quý Châu Mao Đài này, Trần Giang Hà định giữ lâu dài, sau này cũng sẽ mua khi gặp giá thấp, liên tục thêm vào danh mục nắm giữ.
------
Dịch: MBMH Translate