Trịnh Hoa Sinh nghe vậy mỉm cười, không nói cái gì, sắc mặt cũng không khó coi giống như vừa nãy.
"Mẹ tôi luôn nói, giữa vợ chồng đánh là tình, mắng là yêu, ồn ồn ào ào mới là cuộc sống."
Trần Giang Hà mỉm cười, liếc nhìn nhà bếp với bàn ăn lạnh như băng của nhà chị Triệu, sau đó uyển chuyển đổi chủ đề: "Tôi hôm nay tới đây, một là đến chúc tết chị Triệu, hai là muốn mời chị và chồng chị ăn bữa cơm, cảm ở chị Triệu ở trong công ty đã hướng dẫn và giúp đỡ tôi."
"Cậu cũng quá khách khí rồi."
Lúc này, Trịnh Hoa Sinh mở miệng, nói: "Tới cửa là khách, sao có thể để khách tới nhà mời cơm được chứ? Tối nay trong nhà không có nấu nướng, chúng ta ra nhà hàng hải sản trước tiểu khu ăn chút gì đó đi."
"Anh rể đúng là có cùng suy nghĩ với tôi, tôi vừa nãy lúc vào tiểu khu có chú ý tới nhà hàng hải sản kia rồi, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm." Trần Giang Hà nói.
"Vậy còn thất thần làm gì, đi thôi, đi ăn hải sản."
Triệu Hương Ngưng đưa ra quyết đi, không nói hai lời mang theo chồng với Trần Giang Hà ra cửa.
Lúc khóa cửa, cô bình tĩnh liến nhìn về phía phòng ngủ, cố ý không có khóa trái, một nhóm ba người đi tới nhà hàng hải sản trước tiểu khu, vào một phòng riêng, bắt đầu gọi đồ ăn.
Bữa ăn hải sản này đến mười giờ tối, Trần Giang Hà không nhịn được nữa, anh lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn của Tần Thiếu Hải.
Tần Thiệu Hải: "Cảm ơn anh em tốt đã đến cứu tôi kịp thời, tôi đã thoát hiểm, tìm em gái nhỏ ở quán dưỡng sinh xoa bóp để dịu cơn sốc."
"Đù."
Trần Giang Hà nhướng mí mắt, ấn ba câu trên màn hình điện thoại: "Nhân tính ở nơi nào? Đạo Đức ở nơi nào? Địa chỉ ở nơi nào?"
Tần Thiệu Hải rất nhanh đã trả lời lại: "Cậu muốn đến sao? Đêm nay vận khí không tệ, em gái ở quán dưỡng sinh này tố chất rất cao."
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi, tôi không đi, chúc cậu bình an, chúc cậu hạnh phúc."
Trần Giang Hà trả lời ngay lập tức.
Thời đại này, thứ không thể thiếu nhất ở Quan Thành là các quán dưỡng sinh với gái đẹp, người có tiền ở đây có thể sống mơ mơ màng màng, hàng đêm sênh ca, không có tiền cũng có thể ban ngày khiêng xi măng, buổi tối chơi mỹ nữ, luôn có một mức giá thích hợp để xứng với đồng tiền của người đàn ông bỏ ra, thành phố hạnh phúc danh bất hư truyền.
Trần Giang Hà châm điếu thuốc, lang thang về nhà.
Ước chừng sau một tiếng rưỡi, Tần Thiệu Hải lại gởi nhắn tin qua: "Tôi muốn nói chuyện yêu đương nghiêm túc."
"Hiền Giả thời gian, đầu óc thanh tỉnh chứ?" Trần Giang Hà nằm trên giường gửi tin nhắn.
Tần Thiệu Hải đã trầm mặc một hồi lâu, biên tập tin nhắn; "Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc, chuyện này không hề dễ dàng đối với Hương Hương, tiền nhiệm lừa gạt tài lừa gạt sắc, còn người hiện tại tính khí xấu, cả ngày nghi thần nghi quỷ, một lời không hợp liền dùng bạo lực, quả thực đạp ngựa có bệnh, tôi muốn giúp cô ấy."
"Cậu điên rồi, vui đùa một chút mà thôi, cậu nghiêm túc thật à?" Trần Giang Hà trả lời.
"Không phải, tôi ... Tôi quả thật có chút thích cô ấy." Tần Thiệu Hải yếu ớt đáp lại.
"Chàng trai trẻ, cậu tỉnh táo lại đi, tôi giới thiệu Triệu Hương Ngưng cho cậu, là muốn cho cậu chơi cô ấy, chứ không phải là để cô ấy chơi cậu, nhanh chóng dừng lại cái suy nghĩ nhảm nhí này đi, lão tử về trường học giới thiệu cho cậu các tiền bối xinh đẹp, nếu như cậu muốn nói chuyện yêu đương thì tìm các cô ấy, đừng để bị một đôi giày rách làm cho điên đảo tâm trí." Trần Giang Hà trực tiếp mắng.
Tần Thiệu Hải nhìn thấy cái tin nhắn ngắn cả người đều sững sờ, khịt khịt mũi, thay đổi sắc mặt mà trả lời: "Tiên sư nó, Trần Giang Hà, cậu thực sự là anh em ruột của tôi, chỉ cần những câu nói này của cậu, tôi hiện tại liền cắt đứt, cắt đứt sạch sẽ, cậu không cần giới thiệu học tỷ cho tôi, đem dì nhỏ của cậu giới thiệu cho tôi đi, trước đó gặp cô ấy một lần, hiện tại cũng quên không được."
"Mẹ kiếp, lăn con mẹ cậu."
Trần Giang Hà chửi một câu, lười trả lời lại, với sức ảnh hưởng hiện tại của anh ở đại học tài chính Quảng Đông, muốn giới thiệu cho Tần Thiệu Hải những học tỷ xinh đẹp cũng không phải là việc khó gì, trong số những sinh viên đại học làm việc bán thời gian dưới tay anh, cũng không thiếu người đẹp, nhưng cái tên chó Tần Thiệu Hải này, lại đi thương nhớ dì nhỏ của anh, đúng là không biết xấu hổ.
Anh vốn định sáng sớm ngày mai đi chúc tết, Trần Giang Hà cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, ném điện thoại đi ngủ.
Nhà bà ngoại ở thôn Tùng Cương, thị trấn Thanh Khê, hoàn cảnh cũng tương tư như Trần gia ở Trương Thôn, xung quanh có rất nhiều nhà máy chế biến và doanh nghiệp tư nhân, bình thường rất náo nhiệt, dịp lễ tết lại vắng vẻ.
Ông ngoại của Trần Giang Hà đã bị bệnh liệt giường từ lúc năm mươi tuổi, quanh năm uống thuốc, thân thể rất kém, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà ngoại siêng năng lo liệu.
Hai vợ chồng già có bốn con trai và ba con gái, mẹ của Trần Giang Hà, Trịnh Lệ Hoa xếp thứ năm ở trong nhà, phía dưới còn có hai em gái.
Điều kiện gia đình của bốn người cậu cũng tương tự như Trần gia, dì Sáu được gả tới một nơi tốt hơn, ở Thẩm Quyến phát triển, quanh năm không trở về nhà, dì nhỏ cùng giống như Trần Giang Hà, còn đang học đại học, nhưng mà dì ấy đã là năm cuối, rất nhanh sẽ tốt nghiệp.
"A, tôi còn đang thắc mắc ai lại đẹp trai như vậy chứ, hóa ra là cái tên nhóc nhà ta Trần Giang Hà! Hơn nửa năm không gặp, lại đẹp trai hơn rồi."
Trần Giang Hà mang theo túi lớn túi nhỏ lúc xuất hiện ở cửa vào nhà bà ngoại, dì nhỏ Trịnh Gia Hân lông mày hơi nhướng lên, tay giơ lên, cười tủm tỉm nói một tiếng.
"Tiên sư nó, chẳng trách cái tên chó Tần Thiệu Hải kia lại thương nhớ dì nhỏ của mình, ngoại hình của dì nhỏ so với minh tinh Hồng Kong Lý Gia Hân cũng không thua kém bao nhiêu."
Trần Giang Hà nhìn dì nhỏ vài lần, trong lòng thầm mắng Tần Thiệu Hải một trận, thuận tiện đổi tên cho hắn, về sau không gọi là Thiệu Hải nữa, nên gọi là cầm thú.
------
Dịch: MBMH Translate