Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241: Bà Ngoại, Cứu Con

Chương 241: Bà Ngoại, Cứu Con Chương 241: Bà Ngoại, Cứu Con

Trong số bốn người cậu và hai người dì bên nhà bà ngoại, Trần Giang Hà có mối quan hệ thân nhất là với dì nhỏ Trịnh Gia Hân.

Bởi vì hắn khi còn bé được gửi nuôi ở nhà bà ngoại một khoảng thời gian, lúc đó Trần Giang Hà nghịch ngợm gây sự, ông bà không đau cậu không yêu, chỉ có dì nhỏ đối với anh tốt nhất.

Tuy nói dì nhỏ chỉ so với Trần Giang Hà lớn hơn ba tuổi, nhưng lại hiểu chuyện từ sớm, chăm sóc anh từng li từng tí giống như là chị gái chăm sóc em trai.

Trịnh Gia Hân là người có ngoại hình đẹp nhất trong bảy anh chị em, từ nhỏ đã là mỹ nhân, sau khi lớn lên lại càng xinh đẹp, trước đó Trần Giang Hà lúc học sơ trung mang Tần Thiệu Hải đến trường cấp ba tìm cô một lần, tiểu tử kia sau khi thấy cô ấy, hai mắt liền dán chặt, đường cũng không thèm nhìn.

Trần Giang Hà nhớ rõ, kiếp trước dì nhỏ sau khi tốt nghiệp đại học đã đến Thượng Hải dốc sức làm việc, gả cho một doanh nhân giàu có địa phương, nhưng cuộc sống trải qua lại không được như ý, rất nhiều năm cũng không trở lại Quan Thành.

"Trần Giang Hà, đứng ngốc đó làm gì, lại đây, để dì nhỏ ngắm nghía cháu cẩn thận."

Trịnh Gia Hân vẫy tay về phía Trần Giang Hà, chờ hắn đi tới trước mặt, đưa tay sờ đầu anh, ngón cái trắng nõn nhẹ nhàng vuốt: "Nửa năm không gặp, hình như lại cao thêm một chút nữa rồi."

"Cao lớn đẹp trai một chút, rất đẹp trai."

Trịnh Gia Hân mặt mày khóe miệng cong cong mà đánh giá một phen, chợt lấy ra một phong tiền lì xì nhét vào trong túi anh: "Sang năm mới, đại cát đại lợi."

Trần Giang Hà trở tay cũng đưa cho cô ấy một phong bao lì xì: "Cầm tiêu xài."

Trịnh Gia Hân tiếp nhận, mở ra liếc nhìn, con mắt lóe sáng: "Thật nhiều tiền a."

"Có phải đưa nhầm rồi không?" Trịnh Gia Hân hỏi anh.

"Không sai, chính là cho dì." Trần Giang Hà trịnh trọng nói.

Trịnh Gia Hân nháy mắt mấy cái, tiền lì xì năm mới thường là năm tệ hoặc mười tệ, Trần Giang Hà vừa ra tay chính là năm trăm, vì vậy cô không thể không hỏi nhiều thêm một câu: "Cho nhiều tiền lì xì như vậy, có phải là có việc cần nhờ dì giúp đỡ không?"

Trần Giang Hà vốn là thuần túy gửi tiền lì xì cho dì nhỏ, không có ý gì khác, nhưng nghe cô ấy hỏi như vậy, con mắt không khỏi híp lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp dì làm việc cho cháu đi."

"Làm việc cho cháu?" Trịnh Gia Hân ánh mắt lóe lên, hỏi: "Cháu mở công ty?"

"Tạm thời không có, nhưng mà rất nhanh sẽ mở." Trần Giang Hà nói.

"Ách." Trịnh Gia Hân ách một tiếng, nói: "Xem ra cháu ở trường đại học sống rất tốt."

Trần Giang Hà mỉm cười không nói lời nào.

"Có bạn gái chưa?" Trịnh Gia Hân lại hỏi.

"Có rồi." Trần Giang Hà gật đầu.

"Này nha, nhanh như vậy đã tìm được bạn gái?" Trịnh Gia Hân nhíu mày, nói: "Dì nhỏ sắp tốt nghiệp đại học, cũng chỉ có một mình cô đơn đây."

Trần Giang Hà cười nói: "Dì xinh đẹp như vậy, nam sinh theo đuổi đoán chừng có thể xếp hàng từ trấn Thanh Khê đến Trương Thôn cháu quá."

Trịnh Gia Hân nghe nói như thế, lập tức ỉu xìu, buồn phiền nói: "Nào có, nam sinh ở trường ngoại ngữ bọn dì đều là động vật quý hiếm, trong đó đại thể vẫn là chân đạp mấy cái thuyền, không đáng tin."

"Nếu trong trường không có người thích hợp, có thể tìm ở bên ngoài trường nha." Trần Giang Hà đề nghị, thuận tiện khai sáng cho cô: "Chân đạp mấy cái thuyền không hẳn không đáng tin, có thể là bác ái, đối với mỗi cô gái đều rất chuyên nhất."

"Hả?" Trịnh Gia Hân nhíu mày, đưa tay tóm chặt lỗ tai Trần Giang Hà, nói: "Được lắm bác ái, tới tới tới, đi vào phòng dì, chúng ta từ từ tâm sự."

Trần Giang Hà bị cô ấy tóm chặt, như là bị đâm trúng bảy tấc: "Đừng đừng đừng, nam nữ thụ thụ bất thân, dì nhỏ, dì buông tay ra, có chuyện gì ở bên ngoài nói, không nên vào trong phòng, dì là dì ruột của cháu, rất dễ bị hiểu lầm nha."

Trịnh Gia Hân gằn một tiếng: "Hiểu lầm cái gì hiểu lầm, khi còn bé là ai lau pp cho cháu, gội đầu, rửa ráy, sát phấn rôm, phun lục thần, là ai ôm cháu ngủ?"

Trần Giang Hà thẹn thùng: "Đây không phải là ... lúc đó còn bé sao, hiện tại lớn rồi, những chuyện trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới rồi."

"Hừ." Trịnh Gia Hân trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cái thằng nhóc này, cháu có gì mà không dám nghĩ tới? Chuyện trước đây xem phim điện ảnh dạy cháu nói I love you, cháu mỗi ngày đều hấp tấp theo dì nhắc tới."

"Không thể, không thể nào, cháu quên rồi." Trần Giang Hà phủ nhận ba lần.

"Phi." Trịnh Gia Hân một tay nhéo lỗ tai, một tay véo eo anh: "Đi đi đi, vào trong phòng, hôm nay phải dạy dỗ lại cháu một chút."

Lúc này, bà ngoại Trần Giang Hà từ sân sau đi ra, nhìn con gái út với cháu ngoại lớn quậy với nhau, cười mắng: "Gặp mặt liền véo, có chuyện gì xảy ra vậy? Khi còn bé rất là hòa thuận với nhau mà, sao lớn rồi càng ngày càng kỳ cục."

"Bà ngoại, cứu con." Trần Giang Hà nhe răng trợn mắt hướng về phía bà ngoại phát ra tín hiệu cầu cứu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0