“Anh không sao." Trần Giang Hà cười cười, rất tự nhiên nói: "Nâng chân lên, anh giúp em lau vết máu.”
Khương Diệc Xu vốn định nói "Để em tự làm", nhưng lời đến bên môi lại không thốt ra được, yên lặng nâng chân lên.
Trần Giang Hà cúi người xuống, một tay cầm mắt cá chân, tay kia dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau cho cô.
Động tác này của anh vừa săn sóc vừa dịu dàng, Khương Diệc Xu cắn môi, lơ đãng cúi đầu, gương mặt thanh thuần chậm rãi kề sát vào, chờ đến khi Trần Giang Hà ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào sự mềm mại trơn bóng như chuồn chuồn lướt nước kia.
Trần Giang Hà còn đang kinh ngạc, Khương Diệc Xu đã quay đầu nhìn đi nơi khác. Lưu lại trong đáy mắt anh chính là bờ vai trắng nõn và vành tai nhỏ phiếm hồng của cô.
“Mẹ nó, lại chảy máu mũi.”
Trần Giang Hà mắng thầm trong lòng một câu, dứt khoát dùng khăn giấy bịt mũi lại, đáng tiếc dù anh có ngăn được máu mũi nhưng cũng không áp chế được dược hiệu.
Cho đến khi bộ phim kết thúc, họ mới cùng nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Mới bảy giờ rưỡi, tại một quán ăn vặt đối diện rạp chiếu phim, thịt nướng khói bay lượn lờ, khắp nơi đều thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
“Đi quán đối diện ăn chút gì đó đi." Trần Giang Hà đề nghị.
Khương Diệc Xu cầm trong tay bỏng ngô còn thừa một chút: "Em hơi no rồi.”
“Ăn cùng anh một chút đi mà.”
Trần Giang Hà cười cười, nói: "Lần hẹn hò cuối cùng, không thể để lại tiếc nuối.”
Khương Diệc Xu nghe nói như thế, hốc mắt lặng lẽ phiếm hồng, trên lông mi thật dài thấp thoáng vài giọt nước mắt, nhịn không được đau lòng nghẹn ngào nói: "Không phải lần cuối cùng.”
……
"Muốn quay lại như lúc đầu, hãy thử để câu chuyện tiếp tục, ít nhất anh sẽ không để em rời xa anh nữa, làm phân tán sự chú ý của thời gian, lần này anh sẽ giữ em thật chặt."
Đêm khuya, Trần Giang Hà lái xe trở về trường, trong xe phát ra một bài hát cũ.
Trước kia Trần Giang Hà không thích nghe loại tình ca bi thương này, cảm giác có chút khóc gió than mưa, nhưng hiện tại nghe lại không hiểu sao lại rất sinh động, giống như trực tiếp hát về nỗi lòng của chính mình.
“Có chút đáng sợ.”
Trần Giang Hà giơ tay lên đổi bài hát, đổi thành bài thần khúc "Không sợ không sợ", tâm tình trong phút chốc tốt lên không ít.
Lúc trở lại Light Chaser đã gần 11 giờ rưỡi, đã trễ thế này, nhà hàng đối diện đều đang tất bật đóng cửa ngừng bán, trên đường cũng không có ai, duy chỉ có một quán ăn khuya vẫn còn hơn mười nhóc quỷ đang ngồi, trong đó có một người trẻ tuổi nhuộm tóc trắng thoạt nhìn rất dễ nhận ra.
Bọn họ trông giống như là đang ăn khuya, trên thực tế mỗi khi có người đi qua trước cửa Light Chaser, họ đều sẽ để ý vài phần.
Trần Giang Hà dừng xe lại, đi tới quầy ăn khuya bên kia ném mấy bao thuốc lá cho các anh em trực đêm, sau đó trở về khu làm việc, thấy thư ký nhỏ đang ngồi ở trước bàn làm việc, đối diện còn có một nữ sinh, lòng bàn tay phải nâng hai má ngủ gà ngủ gật.
Hình ảnh này có chút quen thuộc.
Lâm Tư Tề hẳn là mới gội đầu không lâu, mái tóc đen nhánh buông xuống hai vai, hơi ướt, lúc gió đêm thổi qua cửa sổ, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cô, cô làm việc rất nghiêm túc, gương mặt an tĩnh mà ngọt ngào dưới ánh đèn trông đặc biệt xinh đẹp.
Nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cửa, Lâm Tư Tề ngước mắt lên, sau khi phát hiện là Trần Giang Hà, nhất thời con ngươi sáng ngời, buông công việc xuống, đứng dậy chạy về phía anh.
“Ha ha, béo lên rồi.”
Trần Giang Hà ôm lấy cô, làm bộ rất nặng, cười hì hì trêu chọc nói: "Trước kia là thỏ trắng nhỏ, bây giờ thành thỏ trắng lớn mất rồi.”
“Trước kia cũng không có nhỏ.”
Lâm Tư Tề thân mật cọ cọ lên má anh, bĩu môi hỏi: "Nếu em béo thật, anh có ghét bỏ em không?”
“Đương nhiên có rồi.”
Trần Giang Hà gật đầu khẳng định: "Anh chỉ thích tiểu phú bà, không thích bà mập.”
“Hừ!”
Lâm Tư Tề hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu cắn lỗ tai Trần Giang Hà, rồi lại luyến tiếc dùng sức, nhẹ nhàng ngậm, má phồng lên nói: "Con gái có thai sinh con đều béo lên, anh không được ghét bỏ.”
“Hả? "Trần Giang Hà nhíu mày, vẻ mặt kinh hỉ hỏi: "Có gì?”
“Không có gì hết." Lâm Tư Tề mím môi lắc đầu, dịu dàng nói: "Ý em là sau này.”
Trần Giang Hà ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, rất đứng đắn nói: "Tôi dùng lương tâm thề, cả đời này cũng sẽ không ghét bỏ thư ký nhỏ nhà tôi."
“A~" Lâm Tư Tề cười nhạt, tay khẽ đặt lên ngực anh: "Lương tâm ở đâu, sao em sờ không thấy.”
Trần Giang Hà cười cười: "Nó vừa bị em ngậm đi rồi.”
“So với bị cái hộp nhỏ ngậm đi cũng không khác gì nhau." Lâm Tư Tề cười thản nhiên.
“Sao em cười đẹp vậy?" Trần Giang Hà nhìn cô, ánh mắt lóe lên, nói tiếp: "Hơn nữa còn thơm như vậy.”
Lâm Tư Tề đưa tay vuốt lên một sợi tóc áp sát cánh mũi, sau đó lại dùng bàn tay trắng nõn nâng hai má anh lên, cười hỏi: "Anh thích không?”
------
Dịch: MBMH Translate