“Không thích." Trần Giang Hà trái lương tâm nói:" Chắc chắn không thích, trừ phi......”
Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, lập tức giống như từ trong ánh mắt Trần Giang Hà hiểu ra điều gì, đưa tay ôm lấy cổ hắn áp sát xuống, ôn nhu hỏi: "Như thế này sao?"
Cái này ai mà chịu nổi.....
Trần Giang Hà cảm thấy não căng hết cả lên.
Lâm Tư Tề cười buông tay ra, từ trong lòng anh nhảy xuống, nghịch ngợm nói: "Được rồi, cứ như vậy đi, em còn phải bận một lát.”
Nói xong, thư ký nhỏ xoay người đi về phía bàn làm việc, mặt mày mỉm cười nhìn ông chủ đang ngẩn người tại chỗ, ho nhẹ một tiếng thu lại cảm xúc, tiếp tục bận việc của mình.
Một lát sau, Trần Giang Hà đi tới, nhìn đồ trên bàn làm việc của cô, nhướng mày: "Em cũng muốn thi nghiên cứu sinh à?"
“Đúng vậy.”
Lâm Tư Tề gật đầu, cầm bút vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ông chủ nhà em quá ưu tú, em phải cố gắng nâng cao bản thân, mới có thể đuổi kịp bước chân của anh.”
“Cô ngốc của tôi.”
Trần Giang Hà nhéo nhéo gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó cầm lấy đề thi nghiên cứu sinh mà cô đang lật xem, tràn đầy tự tin nói: "Em ngồi sang một bên trước đi, để ông chủ ưu tú làm mẫu cho em, làm mấy đề cho em xem.”
“uh-huh?”
Lâm Tư Tề mím môi cười, vươn đôi chân dài trắng nõn ra: "Nào, ngồi lên đùi em này.”
“Đúng là không ra dáng gì cả.”
Trần Giang Hà nói năng đàng hoàng, sau đó ngồi xuống, nhận lấy bút, nhìn kỹ lại đề hai lần.
“Dường như tất cả đều biết làm, lại dường như tất cả đều không biết, loại cảm giác này thật sự quá vô lý.”
Trần Giang Hà mắng thầm trong lòng một câu, kiên trì một lát đặt bút xuống, quay đầu nói với thư ký nhỏ: “Buổi tối làm đề thật sự gây tổn thương lớn đối với tế bào não, anh cảm thấy cần phải nghỉ ngơi một chút, ngày mai tái chiến nhé.”
Lâm Tư Tề mi mắt cong cong, ngẩng mặt sát lại gần hôn Trần Giang Hà hai má, mềm mại nói: "Biết anh không thích làm đề, đêm nay dừng ở đây đi, em và anh làm chút chuyện mà anh thích, được không?"
Chuyện Trần Giang Hà thích làm, đương nhiên là đầu cơ cổ phiếu.
Ban ngày đầu cơ cổ phiếu A, buổi tối chơi cổ phiếu Mỹ, biết rõ đây là cơ sở phung phí tiền, là cái động không đáy, vẫn bất chấp tất cả đập vào mấy trăm triệu.
Có đôi khi lên bờ rồi, vẫn còn vui vẻ hăng hái chiến đấu không biết mệt đến tận hừng đông.
Giá thị trường chứng khoán đêm nay khác với thường ngày, cảm xúc của Trần Giang Hà cũng tăng vọt hơn bất cứ ngày nào trước đó.
Thư ký nhỏ thức đêm cùng anh mới đầu cười đến rất ngọt ngào, dần dần đã có chút mơ hồ.
Cuối cùng, cô cắn chặt môi, hai mắt nhu hòa mờ mịt, lông mi thon dài hơi cong lên trên hiện ra ánh nước, sau đó khóc lên huhu.
……
Sáng sớm hôm sau, Trần Giang Hà nhận được điện thoại của Đàm Thiên Bình, hôm qua cô đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hẹn gặp tiến sĩ Vương Viễn, cũng biết được tập đoàn Ali cũng sắp xếp một vị nữ quản lý cấp cao liên hệ mật thiết với tiến sĩ Vương, nhiều lần mong muốn hợp tác với ông ta.
“Cái này giống như là xem mắt, vừa nhìn tướng mạo, vừa nhìn thực lực, tập đoàn A Ly giàu nứt đố đổ vách, thực lực hùng hậu hơn chúng ta, nhưng xét về diện mạo, có chị Bình ở đây, tóm lại, chúng ta càng có ưu thế hơn.”
Trần Giang Hà ở trong điện thoại cười nói với Đàm Thiên Bình: "Việc kết giao giữa người với người, thông thường bắt đầu từ nhan sắc mà.”
“Tổng giám đốc Trần có niềm tin với nhan sắc của tôi như vậy sao?" Đàm Thiên Bình cười cười hỏi.
“Nói thế nào nhỉ…” Trần Giang Hà cố ý dừng lại một chút, sau đó rất nghiêm túc nói tiếp: "Tôi ăn ngay nói thật, chỉ bàn về nhan sắc, trong số toàn bộ một vạn hai ngàn ba trăm bốn mươi hai nhân viên của Light Chaser, chị Bình xếp thứ hai."
“Nếu xếp hạng theo điểm thi Cao khảo thì tốt rồi.” Đàm Thiên Bình cười khanh khách đáp lại, lại hỏi: "Xếp thứ nhất là em gái Lâm phải không?”
“Có phải cô hiểu lầm về từ nhan sắc rồi không, đàn ông cũng có nhan sắc mà, người có giá trị nhan sắc cao nhất trong công ty đương nhiên là tôi.”
Trần Giang Hà nghiêm chỉnh sửa lại, sau đó đem điện thoại di động xa một chút, nói với thư ký nhỏ đang thay quần áo trước gương: "Em gái Lâm không cần nhan sắc, em dù có béo thành con heo anh đều thích.”
Lâm Tư Tề quay đầu nhìn về phía Trần Giang Hà, thấy anh cười có chút xấu xa, bước chân dài chạy tới đánh ngã anh trên ghế sofa, bím tóc vừa mới bện xong lắc lư trên má anh, chu đôi môi xinh đẹp nói: "Anh lại dám ghét bỏ em..."
“Không có." Trần Giang Hà vẻ mặt vô tội, tiện tay cúp điện thoại, giải thích: “Vừa rồi anh khen em mà.”
“Nào có ai dùng từ heo mập khen người khác chứ." Lâm Tư Tề phồng má hờn dỗi nói một câu, lại hỏi: "Có phải em béo lên thật không?”
“Đúng vậy, kho lúa của con anh lại tăng dung lượng rồi."Trần Giang Hà cười cười, thuận tay kiểm tra.
“A~anh càng ngày càng hư.”
------
Dịch: MBMH Translate