Chương 103 - Kịch Bản Cũ
Chương 103 - Kịch Bản CũChương 103 - Kịch Bản Cũ
Đang nói, còn liếc Tô Vi Vi một cái.
Tô Vi Vi:...
Cô thật sự là có điểm bái phục cái tinh thần càng chịu thiệt càng cứng đầu này của Tê Kiều Kiều rồi.
Biết rõ chính mình không phải đối thủ của cô, nhưng mà mỗi lần sau khi khóc lóc chạy ra ngoài lại mau chóng phấn chấn tinh thần tiếp tục khiêu khích.
"Vi Vi, cậu ta đang nói chúng ta đúng chứ."
"Đem chữ 'đúng chứ' xóa đi, khẳng định chút."
Tô Vi Vi không hề vì lời nói của Tê Kiêu Kiều mà tức giận, chỉ là vừa xem tình hình, vừa ăn tàu hũ ky chiên giòn.
Cứ xem như là có người biểu diễn miễn phí cho cô xem đi.
Tuy rằng kỹ thuật diễn xuất có hơi vụng về chút, nhưng...
Dù sao cũng miễn phí mà, yêu cầu cao như vậy làm gì chứ.
" Tớ nghe nói ba của Tề Kiều Kiều là nhân viên cấp thấp, sao có thể có tiền mua đồng hồ đắt tiền như vậy chứ, tớ đoán tám phần là đồ giả."
" Cũng không cần chắc chắn như vậy, dù sao thì, tiền lương của nhân viên cấp thấp tuy không cao, nhưng dù sao có thể tham ô mà."
Hoàng Tinh Tinh:... Mình không biết đáp lời thế nào.
"Vi Vi, vậy cậu thấy, đồng hồ của Tề Kiều Kiều rốt cuộc là đồ thật hay đồ giả?"
"Tớ thấy cái đồng hồ đó nếu như là của tớ."
"Cái gì?
"Không có gì.'
Tai nghe tiếng chuông vào lớp vang lên, Tô Vi Vi cười cười với Hoàng Tinh Tinh rồi xoay người lại.
Dựa theo kịch bản của những tiểu thuyết bình thường, Tê Kiều Kiều đột nhiên lấy đồng hồ ra khoe khoang, sau đó thì, sự phát triển của câu chuyện có thể chính là...
Đồng hồ mất đi.
Tê Kiều Kiêu khóc lóc om sòm. Báo cáo cô giáo lục soát bạn học cả lớp.
Tìm được cái đồng hồ kia ở trong cặp của Tô Vi Vị.
Sau đó, Tô Vi Vi chắc chắn sẽ bị trói chặt với tội danh ăn cắp.
Đúng rồi, thường thường cái kịch bản này đều sẽ xảy ra sau tiết thể dục.
Vừa đúng lúc, tiết thứ hai của buổi chiêu chính là tiết thể dục.
Trùng hợp thật chứ.
Tô Vi Vi sau khi vận động trở về, mới bước vào phòng học, quả nhiên liền nhìn thấy Tê Kiêu Kiều khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Ai, thật là không có sáng tạo mà.
Tô Vi Vi trở lại chỗ ngồi, mượn động tác lấy nước từ trong bàn học mà lần mò trong bàn học một phen.
Ngón tay rất nhanh đã đụng phải một món đồ lạnh lẽo ở phía trong cùng của bàn học.
Thật là... Không phụ sự mong đợi mà.
Tô Vi Vi lập tức dịch chuyển thứ đó vào trong không gian.
Nhìn lướt qua, quả nhiên chính là cái đồng hồ mà Tê Kiều Kiều khoe khoang lúc trưa.
Làm xong hết thảy, Tô Vị Vi dáng vẻ như bình thường cầm bình nước lên uống, yên lặng chờ đợi sự phát triển tiếp theo của câu chuyện.
Bên cạnh, Tề Kiều Kiều còn đang khóc thút thít.
"Làm sao bây giờ? Đồng hồ của tôi sao lại không thấy nữa?"
" Đó là đồng hồ ba mới mua về cho tôi đấy."
"Vốn là lo lắng sẽ bị va chạm trong tiết thể dục cho nên cố ý để ở trong bàn học không mang theo ra ngoài, sao mà vừa trở về thì tìm không thấy nữa?"
"Ô ô ô, làm sao bây giờ."
Tê Kiêu Kiêu khóc đáng thương.
Mấy cô bé ở bên cạnh cũng lo lắng cho Tề Kiều Kiều.
"Kiều Kiều, cậu lúc nấy có phải chưa lục soát hết không, nếu không thì tìm kỹ lại xem?"
"Đúng đó, đó là đồng hồ hơn 300 đồng đấy, tìm kỹ thử xem."
"Tớ thấy là, biết đâu là có người biết cái đồng hồ này từ trước, liền cố ý lén lút lấy đi rồi."
Vừa nói, còn cố ý vô tình nhìn về phía Tô Vi Vị một cái.
Tô Vi Vi tiếp tục cầm ly nước uống nước, mí mắt cũng không chớp một cái.
Nhìn thấy Tô Vi Vi không phối hợp đến như vậy, mấy cô bé trong nháy mắt có hơi xấu hổ.
Chuyện này... Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?