Chương 105 - Diễn Kịch
Chương 105 - Diễn KịchChương 105 - Diễn Kịch
Điều mình không muốn lại đẩy cho người khác, các cậu đều không muốn bị người khác vu oan, lại dựa vào cái gì thay tôi quyết định?
Dựa vào cái gì nói tôi nhẫn tâm?
Mượn hoa dâng phật, thì thú vị như vậy sao?”
Mấy bạn nam nhất thời bị Tô Vi Vi nói đến nỗi mặt đỏ bừng, xấu hổ mà trốn ở phía sau đám người.
Sức chiến đấu này của Tô Vi Vi, cũng thật là đáng sợ quá rồi.
"Vi Vi, mấy cậu ấy cũng chỉ là sốt ruột thay tôi, cậu đừng nói mấy cậu ấy nữa."
Tê Kiều Kiều - tiểu bạch liên giải phóng hào quang thánh mẫu.
"Chỉ là... Cậu vì sao một mực không chịu giúp tôi tìm thử chứ? Chẳng lẽ cậu thật sự...
Tê Kiều Kiều cắn môi dưới, một bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng bạn học xung quanh đều nhìn ra được lời cô ta muốn nói.
Ở trong lòng yên lặng giúp cô ta bổ sung...
"Chẳng lẽ cậu thật sự đã lấy đồng hồ?"
"Ha hả..."
Tô Vi Vị cười lạnh.
"Thời buổi này, bị người khác vu oan tự giải thích cho chính mình thì chính là dẻo miệng.
Không muốn để cho người khác động vào đồ vật của mình chính là trong lòng có quỷ.
Hợp lại thì cậu oan uổng người khác còn phải bắt người khác phối hợp với cậu tự chứng miinh trong sạch, không phối hợp chính là kẻ trộm?
Vậy thì Tê Kiều Kiêu cậu giỏi thật đó.
Cậu không nên học tập ở đây đâu, mà nên đi làm thẩm phán.
Có cậu rồi thì sẽ không sợ có án oan nữa.
Dù sao chỉ cần nghi ngờ một chút, là có thể phá án.
100% hiệu suất xử án, so với thân thám thì còn thân thám hơn." Tê Kiều Kiều nghẹn lời...
Tô Vi Vi này sao lại khó đối phó như vậy.
Tê Kiều Kiều cô có thể thành thẩm phán hay không thì không biết, nhưng mồm mép này của Tô Vi Vi tuyệt đối có thể đi làm luật sư.
'Có chuyện gì vậy?”
Trong lúc giằng co, một âm thanh nghiêm khắc vang lên.
Lại là chủ nhiệm lớp Chiêm Hiểu Hồng bước vào.
Tiết học này đúng là tiết toán của Chiêm Hiểu Hồng.
"Cô giáo, cô cuối cùng cũng đến rồi!"
Tô Vi Vi tiên hạ thủ vi cường.
"Tê Kiều Kiều nói là đông hồ của cậu ấy mất rồi, còn nhất quyết nói là em trộm.
Muốn tự mình lục soát đồ của em thì không nói, em không đồng ý cậu ấy còn lôi kéo nhiều người như vậy tạo áp lực cho em.
Cô giáo, em chỉ là một cô bé yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy, thật là doạ chết em rồi."
Bạn học xung quanh:...
Cậu?
Cô bé yếu đuối không thể tự chăm sóc mình?
Nói ra lời này đều không cảm thấy mắc cỡ sao?
Hơn nữa cậu như vậy, có làm gì có nửa điểm dáng vẻ bị dọa sợ chứ?
"Đây là chuyện như thế nào vậy?"
Chiêm Hiểu Hồng nhìn Tề Kiều Kiều hoa lê đái vũ đang được các bạn học vây ở giữa một cái, tự nhiên càng tin tưởng Tô Vi Vi.
Ai bảo mấy ngày trước hai người bọn họ đã gây chuyện.
Không, chuẩn xác mà nói là Tề Kiều Kiều gây chuyện, Tô Vi Vi ngược lại biểu hiện vô cùng rộng lượng, hai người ở trong lòng Chiêm Hiểu Hồng, địa vị hoàn toàn bất đồng.
"Cô giáo..."
Tê Kiều Kiều bày ra gương mặt khóc thút thít kinh điển của tiểu bạch hoa.
"Cô giáo, em không phải cố ý khó dễ bạn học Tô Vi Vi, nhưng đồng hồ của em thật sự không thấy nữa, ba của em vừa mới mua cho em, 300 đồng tiền đó ạ."
300 đồng tiền?
Chiêm Hiểu Hồng không thể không bắt đầu coi trọng.
Đồ vật quý giá như vậy mất ở trường, cô ấy thân là chủ nhiệm lớp khẳng định là không thể đứng ngoài cuộc.
Nhưng...
Trong lòng Chiêm Hiểu Hồng cũng tức giận.
Một học sinh như em đem đồ quý giá như vậy đến trường làm gì chứ?
Đem đến thì đem đến, còn không tự mình giữ gìn cho tốt.
Bây giờ thì hay rồi, đồ vật mất, cô ấy là chủ nhiệm lớp ngược lại phải đến chịu trách nhiệm.
"Em chắc chắn là mất rồi à? Đồ vật của mình đã tìm cho kỹ hay chưa?”
"Cô giáo, em thật sự đã tìm kiếm mấy lần rồi, đều không tìm được, cho nên, cho nên em mới muốn nhờ bạn học Tô Vi Vi cũng giúp đỡ tìm xem, ai biết bạn học Tô Vi Vi lại kiên quyết không đồng ý."