Chương 107 - Không Tìm Thấy
Chương 107 - Không Tìm ThấyChương 107 - Không Tìm Thấy
Thậm chí... Còn trực tiếp phát hiện một đôi học sinh yêu sớm.
Tô Vi Vi đầu nhịn không được líu lưỡi.
Hoá ra, một màn hôm nay, người thắng cuộc sau cùng vậy mà lại là Chiêm Hiểu Hồng?
Cuối cùng, Chiêm Hiểu Hồng lục soát đến chỗ Tô Vi Vi.
Hàm răng của Tê Kiêu Kiều đã run lên.
Phía trước truyền đến oán niệm quá sâu.
Tê Kiều Kiều cảm giác, cho dù cô ta vu oan Tô Vi Vi thành công, tương lai những ngày tháng ở ban 3 lớp 8 chỉ sợ cũng...
Tuy nhiên, điều an ủi duy nhất chính là.
Rốt cuộc đến lượt Tô Vi Vi.
Nhưng mà...
Không có.
Không có.
Không cói
Chiêm Hiểu Hồng đem tất cả đồ vật của Tô Vi Vi đều lục soát một lần, lại hoàn toàn không có tung tích của chiếc đồng hồ kia.
"Sao có thể không có!"
Tê Kiêu Kiều quả thực muốn điên rồi.
Đồng hồ chính là cô ta tự tay bỏ vào trong bàn học của Tô Vi Vi, sao có thể không có?!
"Không thể nào, nhất định là ở chỗ của cậu!"
Trong lòng Tề Kiều Kiêu nôn nóng, liền đẩy cô giáo Chiêm ra, muốn tự mình lục soát bàn học của Tô Vi Vi.
Cái đồng hồ kia không phải là ba mua cho cô ta, mà là món quà mà cấp trên của ba muốn tặng cho con gái.
Cô ta lén trộm lấy mà đeo, chính là chuẩn bị hãm hại Tô Vi Vị một phen, buổi tối thì trả lại chỗ cũ. Nhưng bây giờ sao lại không thấy?!
Nhưng mà...
Tê Kiêu Kiều tự mình đi tìm, lại cũng không hề tìm thấy dấu vết của cái đồng hồ.
"Sao có thểt"
Tê Kiều Kiều kinh hồn bạt vía.
Sao lại không có đồng hồ chứ?
"Tê Kiêu Kiều, em đang làm cái gì?!"
Chiêm Hiểu Hồng lạnh giọng quát hỏi.
Lúc nãy, nếu không phải Tô Vi Vi đỡ cô ấy một phen thì cô ấy liên trực tiếp bị Tê Kiều Kiều đẩy ngã.
Một cái cô giáo nếu như té ngã trước mặt học sinh, tương lai làm sao còn có thể tạo uy nghiêm trước mặt bọn học sinh?
Nhưng mà giờ phút này, Tê Kiều Kiêu nơi nào còn quan tâm những chuyện khác.
Cả người đều vì tìm không thấy đồng hồ mà trở nên hoảng loạn dị thường.
Đôi mắt hoang mang nhìn Tô Vi Vi, lúc chú ý tới khóe miệng mỉm cười của Tô Vi Vi, Tê Kiều Kiều ngay tức khắc cả người nhào về phía Tô Vi Vị.
"Không đúng, nhất định là cậu trộm đồng hồ của tôi, đông hồ nhất định ở trên người của cậu!"
" Cậu điên rồi à."
Tô Vi Vi vội vàng trốn đến sau lưng Chiêm Hiểu Hồng.
“Cô giáo, em sợ.'
Hoàng Tinh Tinh ở đằng sau...
Người đáng thương yếu đuối lại bất lực này, thật sự là Tô Vi Vi sao?
Chiêm Hiểu Hồng lại không nghĩ nhiều như vậy, theo bản năng bảo vệ Tô Vi Vi ở sau người.
"Tâ Kiêu Kiều, em đủ rồi."
"Cô giáo! Đồng hồ nhất định là Tô Vi Vi trộm, không có ở bàn học của cậu ấy, thì nhất định ở trên người cậu ấy, cô để em lục soát thử, nhất định có thể tìm ra."
"Tê Kiêu Kiều, cậu cũng thật kỳ quái đó."
Tô Vi Vi từ phía sau Chiêm Hiểu Hồng lò ra một cái đầu. "Đồng hồ của cậu mất, dựa vào đâu mà một mực bảo là tôi lấy?
Lục đồ của tôi tìm không thấy liền lập tức điên điên khùng khùng.
Bây giờ còn muốn lục soát người tôi, ai biết cậu có phải muốn nhân cơ hội hại tôi hay không?
Tôi cũng không dám có bất cứ tiếp xúc gì với cậu đâu, cậu chắc không phải có bệnh chó dại đó chứ 2
Di... Bệnh này sẽ truyên nhiễm đó."
Bệnh chó dại?
Nháy mắt, bạn học xung quanh đồng thời kéo ra khoảng cách với Tê Kiều Kiều, mấy bạn học ngồi gần Tề Kiêu Kiều thậm chí còn trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Ngay cả Chiêm Hiểu Hồng cũng theo bản năng lùi vê phía sau một bước.
Nhưng mà rất nhanh lại bình tĩnh lại.
Bà ấy vậy mà cũng bị Tô Vi Vi dẫn lạc đề rồi
Mà so với đám người hoảng loạn xung quanh, Tô Vi Vị liền có vẻ vô cùng bình tĩnh rồi.
"Hơn nữa sao cậu lại chắc chắn là tôi lấy đến vậy, không phải là cậu thật sự hãm hại tôi đó chứ?
Bây giờ giữa chừng xảy ra vấn đề, đồng hồ thật sự không thấy nữa, cậu liền điên rồi?
Chậc chậc, ngay cả việc hãm hại cũng làm không tốt, tôi thật là lo lắng thay cho trí thông minh của cậu đó."
AI2
Được Tô Vi Vi vừa nhắc nhở, các bạn học lại nhìn biểu hiện điên cuông của Kiều Kiều kia, trong lòng không khỏi đều dâng lên một cổ hiểu ra.
Chẳng lẽ, thật sự là Tề Kiều Kiều cố ý hãm hại Tô Vi Vi?