Chương 108 - Không Ai Tin Tưởng Nữa
Chương 108 - Không Ai Tin Tưởng NữaChương 108 - Không Ai Tin Tưởng Nữa
Kết quả đồng hồ thật bị sự bị mất rồi?
“Tô Vi Vi, em cũng ít nói hai câu đi."
Chiêm Hiểu Hồng bất đắc dĩ thở dài.
Không nhìn thấy Tề Kiều Kiều sắp điên rồi hay sao.
Để Tô Vi Vi nói tiếp, trong sự điên cuồng của Tề Kiều Kiều thì ai biết sẽ phát sinh cái gì.
"Được rồi được rồi, ai bảo em chính là bé con đáng thương chứ, ai cũng có thể oan uổng em mà."
Tô Vi Vi vô cùng đáng thương.
"Nếu cậu nghi ngờ như thế, tôi sẽ thương hại cậu vậy, lại tự mình chứng trong sạch một lần nữa."
Tô Vi Vi lục hết những cái túi ra, trống không, đừng nói đồng hồ, ngay cả một đồng tiền xu cũng không có.
Lại nhảy nhót vài cái.
"Cậu xem, trên người tôi không có đồ phải không? Nếu cậu không yên tâm, tôi có thể để cô giáo Chu lục soát thêm một lần, nhưng cậu đừng tới đây đó, tôi sợ bị lây bệnh lắm."
Mọi người:...
Lại một lần nữa lui về phía sau.
Trường học thật là đáng sợ.
Cuối cùng, Tô Vi Vi phải đem áo khoác cởi ra, để cô Chiêm lục soát từ trên xuống dưới một lần, cũng không thấy tung tích của chiếc đồng hồ.
"Em đã nói là em không có lấy."
Tô Vi Vi rất ủy khuất.
"Em thật không hiểu vì sao bạn học Tề Kiêu Kiều cứ một hai chắc chắn rằng người trộm đồng hồ là em?"
"Không thể nào!"
Tê Kiêu Kiều lần này thật sự hoảng rồi. Chiếc đồng hồ kia có giá tận 300 đồng.
Sao bây giờ lại không thấy?
"Chắc chắn là cậu đã giấu nó ở đâu đó! Tôi không tin!"
Rõ ràng chính tay cô ta đã để nó lên bàn của Tô Vi Vi.
Khuôn mặt Tê Kiều Kiều đỏ lên, ánh mắt điên cuông nhào về hướng Tô Vi Vi.
"Cẩn thận!"
Bạn học xung quanh đều bị hành động này dọa sợ rồi.
Vội vã lui về sau một bước.
Tê Kiều Kiều bị điên rồi sao?
Thật đáng sợ.
Đột nhiên, ánh sáng kim loại lóe lên dưới cổ tay áo Tề Kiều Kiều.
"Đông."
Là âm thanh của thứ gì đó rớt trên mặt đất.
Mọi người đồng loạt nhìn xuống.
Kia không phải chiếc đồng hồ lúc trưa Tề Kiều Kiều khoe sao?
"Là đồng hồ!"
"Tê Kiêu Kiều cậu đúng là đồ vừa ăn cướp vừa la làng! Thứ rớt khỏi tay áo cậu chính là đông hồ. Hóa ra không phải cậu làm mất, mà là cậu chỉ muốn vu oan giá họa tôi phải không? Thảo nào cậu vội vàng lao đến gần tôi như vậy, chắc chắn bởi vì cậu muốn ném đồng hồ lên người tôi rôi vu oan cho tôi!"
"Cậu đúng là đồ ác độc!"
Tô Vi Vi nhanh miệng làm ác nhân cáo trạng trước.
Đồng hồ kia thực ra là cô nhân lúc hỗn loạn ném ra từ không gian.
Nhưng mà...
Tê Kiêu Kiều muốn làm ma, vậy Tô Vi Vi cô chính là đạo.
Đến đây, tổn thương lẫn nhau nhai
Tê Kiều Kiều nhìn thấy đồng hồ vốn còn có chút thở nhẹ ra, nhưng rất nhanh đã bị Tô Vi Vi nói cho sắc mặt tái nhợt.
"Không, không phải tôi, tôi không có giấu nó! Là cậu, cậu cố ý hãm hại tôi!" Ngón tay Tô Vi Vi nhẹ run rẩy.
"Bạn học Tề Kiều Kiều, đến nước này rồi mà cậu còn muốn hãm hại tôi?"
"Cô Chiêm cũng đã lục soát qua, trên người tôi căn bản không có thứ gì gọi là đồng hô! Không nói tới tôi đang mặc áo ngắn tay, làm thế nào có thể hô biến ra đồng hồ rồi ném lên người cậu? Nếu không phải là cậu từ ban đầu đã giấu đồ trong tay áo, vậy thì còn có cách giải thích nào khác nữa? Tôi đúng thật là chưa bao giờ gặp qua loại người vô sỉ như cậu!"
Lần này, bạn học xung quanh nhất trí tán đồng với Tô Vị Vi.
Tuy rằng lúc đó hỗn loạn, bọn họ cũng không thấy rõ lắm có phải là đồng hồ rớt ra từ tay áo cậu ta hay không.
Nhưng mà...
Cánh tay Tô Vi Vi để trần không có khả năng giấu đồ vật, khả năng duy nhất cũng chỉ có Tê Kiêu Kiều.
"Tê Kiêu Kiều, cậu đúng là ác độc, đã như vậy rồi còn muốn tiếp tục hại Vị Vi."
"Tôi còn thắc mắc sao cậu lại chắc chắn là Tô Vi Vi lấy, hóa ra tất cả đều vì cậu đang ủ mưu!"
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, thật không ngờ cậu là loại người này."
"Về sau tụi này không chơi với cậu nữa."
Tê Kiêu Kiều:...
"Oa... thật sự không phải tớ, tớ không có cố ý, vì sao các cậu đều không tin tới"
Tê Kiều Kiều bật khóc nức nở.