Chương 150 - Tỉnh Ngộ
Chương 150 - Tỉnh NgộChương 150 - Tỉnh Ngộ
Sau khi ba Tô có suy nghĩ của riêng mình, chỉ cảm thấy nhà họ Tô ở quê này làm việc thật là... Quá không đáng tin cậy.
Bà nội Tô cũng hơi nghèo vốn từ, nhưng mà bà ta có biện pháp.
"Còn không phải đều vì anh, nếu không phải anh vẫn luôn không trở về, lúa trong nhà có thể vẫn mãi chưa gặt sao? Được rồi được rồi, anh mau đến nhà chị dâu của anh giúp đỡ gặt lúa, trở về thì gặt luôn lúa của nhà mình đi."
Ba Tô vận khí:...
"Mẹ, nếu như con không về, nhà mình vẫn sẽ không gặt lúa sao? Ruộng của nhà mình đều trông cậy vào một mình con? Sao mẹ không gọi chú ba về gặt chứ?”
Bà nội Tô tức sùi bọt mép, " Anh còn muốn gọi thằng ba về gặt lúa? Anh là đồ tâm địa đen tối, thằng ba chính là người thành phốt! Sao có thể làm những việc của người nhà quê này, anh có phải muốn lười biếng hay không? Nói cho anh biết, không có cửa đâu!"
Ba Tô trong lòng có ý kiến, ông ấy hiện tại cũng là người thành phố.
Nếu thật sự phải nói ra, ông ấy kiếm còn được nhiều tiền hơn chú ba đó.
Hơn nữa con gái của ông ấy cũng xuất sắc hơn con cái nhà chú ba.
Nhưng mà...
Vi Vi nói, trở vê nhà họ Tô ở dưới quê, nhất định phải khiêm tốn khiêm tốn lại khiêm tốn, tuyệt đối không thể tỏ vẻ giàu có.
"Mẹ, nếu như con lười biếng thì cũng sẽ không đến nỗi sống như bây giờ, lần này con trở về chính là vì việc gặt lúa của nhà mình, năm nay con làm công ở bên ngoài, thật sự không có thời gian trở vê..."
Mắt thấy bà nội Tô lại muốn bắt đầu mắng chửi người, ba Tô một hơi nhanh chóng nói.
"Cho nên, con liền chi tiền thuê người giúp đỡ gặt lúa, cũng không cần mẹ và ba phải lao lực, việc này xem như con hiếu kính với hai người."
Thuê người giúp đỡ thu lúa?
Bà nội Tô thật sự có hơi động lòng.
Gặt lúa mệt biết bao nhiêu, phải gặt phải phơi còn phải quay cuồng, bà nội Tô tuy rằng chỉ cần làm người chỉ đạo, nhưng cũng cảm thấy mệt đến hoảng. Nếu có thể thuê người giúp đỡ, vậy thì nhẹ nhàng hơn rồi.
Nhưng mà...
"Anh đồ tâm địa xấu xa, có chút tiên liền khoe khoang, sao không đem tiên hiếu kính cho tôi và cha anh? Hơn nữa anh muốn thuê người, sao lại không về sớm một chút, giúp nhà chị dâu của anh thu hoạch luôn?”
Ba Tô một khi bắt đầu vứt bỏ ngu hiếu, lại nghe bà nội Tô nói thì thật đúng là càng nghe càng cảm thấy hoang đường.
" Nhà chị dâu có quan hệ gì với con chứ, vì sao con phải đi gặt? Càng không thể tiêu tiền giúp bọn họ thu hoạch, mẹ bỏ cái suy nghĩ này đi, ba mẹ sinh con ra nuôi con lớn, con hiếu kính hai người, nhưng mà chị dâu không có quan hệ với con, hơn nữa mẹ đừng quên, con chính là con trai đã ra ở riêng đó, năm đó cả nhà bọn con chính là tay trắng rời đi, chị dâu cũng không có nói đưa cho bọn con một túi lương thực đâu."
"Anh... Anh đồ khốn nạn muốn tạo phản!"
Bà nội Tô thật sự không thể tin được.
Đây vẫn là đứa con trai ngốc nghếch hiền lành nhút nhát của bà ta sao?
Vậy mà học được tính nợ cũ với bà ta?
"Tạo phản thì con không dám, con chính là không ngốc."
Ba Tô cảm thấy, nói chuyện với mẹ của ông ấy thật là tốn sức, dứt khoát trực tiếp ra ngoài, đi tìm trưởng thôn.
Nói rõ ý mà mình đến, trưởng thôn lập tức đồng ý rồi.
Giá cả ba Tô đưa ra phù hợp, còn nguyện ý tìm người cung cấp ba bữa cơm một ngày, không cần ra ngoài là có thể kiếm được tiền, những người cần mẫn trong thôn chắc chắn nguyện ý làm công việc này.
Quả nhiên, trưởng thôn hô nói ở trong loa lớn hai lần, liền có người tìm lại đây.
Ba Tô đếm đủ vài người, lại tìm con dâu của trưởng thôn giúp nấu cơm, lúc này mới đem hai xấp tiền để vào tay của trưởng thôn.
"Trưởng thôn, cháu ở bên ngoài làm công không dễ xin nghỉ, ba mẹ tuổi lại lớn, cháu cũng không đành lòng để bọn họ lại làm việc dưới ruộng, chuyện gặt lúa này thì phiên toái chú rồi."
"Đây là tiền công của mọi người, chú cầm tiền là cháu yên tâm nhất, chuyện trả tiền còn làm phiền chú để ý, còn đây là tiền cơm nước để mua nguyên liệu và nhờ em dâu nấu cơm, cháu đưa luôn một lần, mọi người giúp cháu, cháu cũng phải để mọi người ăn ít đồ ngon, ăn nhiêu một chút thịt."