Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229 - Kết Thúc Ngày Cuối Năm

Chương 229 - Kết Thúc Ngày Cuối Năm Chương 229 - Kết Thúc Ngày Cuối NămChương 229 - Kết Thúc Ngày Cuối Năm

Buổi tối, 9 giờ.

Trung tâm thương mại sắp đóng cửa nhưng trong cửa hàng vẫn còn không ít khách hàng đang lựa quần áo như cũ. Tô Vi Vị thấy vậy nhắc nhở nhân viên cửa hàng đi hỗ trợ những vị khách này nhanh chóng lựa chọn được quần áo muốn mua, không thể để trung tâm thương mại vì một mình cửa hàng bọn họ mà không thể đóng cửa được.

Sau khi tiễn đi vị khách cuối cùng, Tô Vi Vi nhìn tất cả nhân viên đã ra về mới đi về phía cửa trung tâm thương mại.

Chu Hướng Tây đang chờ cô ở đó.

"Thế nào, xe chạy tốt chứ?"

Tô Vi Vi nhìn hai mắt Chu Hướng Tây đang tràn ngập vui vẻ, lập tức nói đến đề tài mà anh ấy thích nhất.

Quả nhiên, Chu Hướng Tây liền vui vẻ như một đứa nhỏ có được món đồ chơi mà mình yêu thích nhất, nhịn không được bắt đầu giới thiệu với Tô Vi Vi xe này tốt như thế nào, khi chạy có bao nhiêu thoải mái.

Giải thưởng đặc biệt lần này của thời trang nữ Bella là một chiếc xe hơi nhỏ. Sau khi Tô Vi Vi biết Giang Thụy có con đường có thể mua được ô tô con, giá lại còn rẻ hơn nơi khác đã dứt khoát nhờ Giang Thụy mua hộ một chiếc.

Tuy rằng mua xe không giống như mua nhà ở có thể gia tăng giá trị tài sản, ngược lại còn càng ngày càng giảm.

Nhưng...

Có xe sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Đặc biệt là sau khi lấy được quần đại lý toàn bộ tỉnh Chiết, sẽ phải chạy đến khắp nơi làm việc, đã vậy còn thường xuyên phải đi Thượng Hải. Vậy nên nếu có một chiếc ô tô con sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Cho nên tiên này Tô Vi Vi chi ra rất hào phóng.

Sau khi lấy được xe, một chiếc đã để lên đài triển lãm, một chiếc còn lại thì giao cho Chu Hướng Tây đi xử lý bằng lái linh tinh. Hôm nay vừa xử lý xong thủ tục đã được Chu Hướng Tây lái đến đây.

Thời buổi hiện tại trên đường vẫn chưa có nhiều ô tô con đi lại. Vậy nên cũng hoàn toàn không có tình trạng trạng kẹt xe đến nỗi làm người ta hoài nghi nhân sinh như sau này. Bây giờ lái xe ô tô con ở trên đường, quả thật là vô cùng hưởng thụ.

Chu Hướng Tây vừa nói vừa khởi động xe.

Nhưng mà...

Khi anh ấy chú ý thấy một người đang đứng ở ven đường lại hơi do dự chưa lái xe đi ngay.

"Cái kia, Vi ...Vi Vi, em nhìn xem kia có phải Đàm Oánh Oánh hay không?"

Tô Vi vi nhìn theo ánh mắt Chu Hướng Tây, quả nhiên nhìn thấy ở bên kia đường cái, người đang đứng chờ ở trạm giao thông công cộng không phải Đàm Oánh Oánh thì còn ai vào đây?

Đêm nay là giao thừa, hơn nữa Tô Vi Vi cũng đã phát bao lì xì cho mọi người rồi nên những người khác cơ bản đều đã trực tiếp đón taxi về nhà.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này của Đàm Oánh Oánh, hình như là đang chờ giao thông công cộng?

Hôm nay là ngày lễ đặc thù, vả lại trời còn lạnh như vậy...

Này cũng quá liều mạng rồi.

Tô Vi Vi theo bản năng tất nhiên sẽ kêu anh họ Chu Hướng Tây lái xe qua đó, tiện đường đưa Đàm Oánh Oánh về nhà luôn.

Chỉ là...

"Anh họ Hướng Tây, anh trưởng thành rồi."

Tô Vi Vi cong công khóe miệng.

Thế nhưng học được tính kế Tô Vi Vi cô?

Chu Hướng Tây đây là không phải đã biết cô nhìn thấy Đàm Oánh Oánh như vậy nhất định sẽ đau lòng, sau đó sẽ chủ động đưa ra yêu cầu muốn đưa Đàm Oánh Oánh về nhà hay sao.

Trong lòng bàn tính nhỏ đều vang lách cách, kết quả không chủ động đưa ra yêu cầu mà chỉ nhắc nhở Tô Vi Vi chú ý tới Đàm Oánh Oánh, muốn để Tô Vi Vi nói ra.

Chậc chậc chậc...

Tô Vi Vi nhịn không được mà cảm thán.

Anh họ Hướng Tây trưởng thành cũng nhanh quá rồi đó, ngay cả cô cũng thiếu chút nữa đã bị tính kế.

Ha, ha ha ha.' Chu Hướng Tây xấu hổ gãi gãi đầu.

"Này, cái này còn không phải đều nhờ Vi Vi em dạy dỗ tốt hay sao."

Mọi người đều nói, bị bệnh lâu ngày đều sẽ thành bác sĩ, anh ấy cũng chỉ là có kinh nghiệm bị tính kế lâu ngày nên cũng bắt đầu biết tính kế người khác mà thôi.

"Vậy được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đón Đàm Oánh Oánh sau đó đưa cô ấy về nhà là được đúng không?.'

Tô Vi Vi cười cười hiểu rõ.
Bình Luận (0)
Comment