Chương 230 - Biết Tính Kế
Chương 230 - Biết Tính KếChương 230 - Biết Tính Kế
Anh họ Hướng Tây, xem ra anh trưởng thành không chỉ thể hiện ở việc biết tính kế người khác, mà còn ở phương diện tình cảm nữa nha.
Đừng tưởng rằng cô không biết, trong khoảng thời gian này người luôn đưa tặng chocolate, đưa tặng kẹo cho Đàm Oánh Oánh chính là Chu Hướng Tây.
Còn luôn lấy cớ gì mà 'biết cô bị tụt huyết áp mới tiện tay cho cô, nếu cô bị bệnh thì ai sẽ làm việc giúp Vi Vĩ làm cớ.
Quả nhiên, mùa đông đã tới, mùa xuân sẽ còn xa sao?
Mùa xuân của anh họ Hướng Tây, nhìn tình huống này có vẻ cũng sẽ mau tới...
Đàm Oánh Oánh đang đứng ở trạm giao thông công cộng trạm chờ xe tới.
Trong lòng yên lặng tính toán trong khoảng thời gian này cô ấy đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Tiền lương cơ bản mỗi tháng, còn có trích phần trăm của cửa hàng trưởng, hơn nữa tháng này còn có bao lì xì trích phần trăm doanh thu vượt mức do hoạt động chào đón năm mới, tính qua thì tháng này có thể được nhận không sai biệt lắm là khoảng hai ngàn đồng tiền!
Trước kia một nhà ba người các cô ở xưởng dệt bông công tác, thu nhập một tháng của cả ba người cộng lại có khả năng còn không được nhiều như vậy.
Có thể kiếm được nhiều tiên như vậy, trước tiên cô ấy có thể trả hết nợ trong nhà sau đó mua cho ba mẹ mỗi người một bộ quần áo mới.
Còn dư lại thì để dành làm tiền tiết kiệm.
Hiện tại cả nhà bọn họ vẫn đang ở nhà cũ xưởng bông cấp cho, hoàn cảnh tất nhiên cũng không được tốt lắm.
Trong khoảng thời gian này cô ấy có nghe bà chủ nhỏ nói qua, giá nhà tương lai khẳng định sẽ càng ngày càng cao vậy nên cho dù có thiếu nợ hay phải đi vay cũng muốn nhanh chóng mua được phòng ở.
Tuy Đàm Oánh Oánh không hiểu lắm về việc mua phòng ở này nhưng cô ấy biết, bà chủ nhỏ rất là lợi hại.
Nếu bà chủ nhỏ đã nói vậy, vậy thì cứ nghe theo thôi!
Bà chủ nhỏ chắc chắn sẽ không hại cô ấy.
Cô ấy phải tích cóp tiền nhanh hơn chút nữa, ít nhất là để dành được phần lớn tiên có thể mua được căn nhà lớn, để cha mẹ cô có thể ở càng thoải mái hơn nữa.
Đàm Oánh Oánh nghĩ đến sinh hoạt tốt đẹp trong tương lai, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra ý cười.
Hai tháng trước, cô ấy bị Cao Tuấn hãm hại, ba mẹ thì bị xưởng bông sa thải. Ba cô ấy còn bị người ta đánh gấy chân.
Lúc đó Đàm Oánh Oánh chỉ cảm thấy bầu trời như muốn sụp xuống.
Nhưng may mắn là cô ấy gặp được bà chủ nhỏ, nên mới có được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.
Vừa nghĩ đến bà chủ nhỏ, trước mắt Đàm Oánh Oánh bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười của bà chủ nhỏ.
“Còn ngây người gì vậy, mau lên xe đi.'
Tô Vi Vi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn biểu tình mê mang trên mặt Đàm Oánh Oánh, nhịn không được cảm thấy buồn cười vẫy vẫy tay với cô ấy.
Vừa hạ cửa sổ xe xuống một lát như vậy, gió vừa lùa vào thật sự rất lạnh nha.
"À, à, vâng vâng."
Cả người Đàm Oánh Oánh còn hơi ngây ngốc."
Vậy nên từ chối gì đó còn chưa kịp nói đã theo bản năng nghe bà chủ nhỏ nói gì thì làm theo cái đó, mở cửa lên xe.
Chỉ là...
"Ghế sau để rất nhiều đồ vật, chị lên ghế phụ ngồi nhé."
Tô Vi Vi cười tửm tỉm bảo Đàm Oánh Oánh lên ghế phụ ngồi. Quả nhiên, nhìn qua gương chiếu hậu lập tức thấy được trên mặt Chu Hướng Tây đầy là ý cười.
Tấm tắc, người thanh niên này xuân tâm nhộn nhạo nha.
Đàm Oánh Oánh ngồi xuống ghế phụ, Chu Hướng Tây thập phần săn sóc mà giúp cô ấy thắt dây an toàn.
Tuy rằng thời buổi này mọi người chưa có ý thức về việc phải luôn thắt dây an toàn khi lên xe, thậm chí có người còn cảm thấy không thắt dây an toàn mới ngâu.
Nhưng Tô Vi Vi đã nhấn mạnh với Chu Hướng Tây, thắt dây an toàn là biện pháp tốt nhất để bảo vệ tài xế và người ngồi cùng trên xe. Nhắc nhở lỹ lưỡng Chu Hướng Tây mỗi khi lên xe đều phải thắt dây an toàn.
Chẳng những anh ấy phải thắt dây an toàn mà còn phải nhắc nhở tốt người đi cùng.