Chương 233 - Sự Nghiệp Mới Là Mạng Sống Của Tôi
Chương 233 - Sự Nghiệp Mới Là Mạng Sống Của TôiChương 233 - Sự Nghiệp Mới Là Mạng Sống Của Tôi
Tô Vi Vị:... Bỗng dưng cảm giác không biết tại sao lại trúng một mũi tên.
Cô vẫn là tiểu tiên nữ lương thiện mà phải không?
Đàm Oánh Oánh không biết trong lúc vô tình đã bắn một mũi tên trúng bà chủ nhỏ của cô ấy, hiện tại vẫn còn đang chìm trong cảm giác vui sướng do Cao Tuấn bị bắt.
"Cũng không biết là ai lại tốt bụng như vậy, thế nhưng lại đi tố cáo cả nhà Cao Tuấn. Hiện tại Cao Tuấn và ba anh ta đều đã bị bắt, không chỉ như vậy cáo tâng lãnh đạo của xưởng dệt cũng bị một đợt thanh tẩy lớn. Bà chủ nhỏ đó là cô còn không biết, đúng là không tra thì không biết, tra một cái mọi người đều phải nhảy dựng. Thì ra những lãnh đạo xưởng bông đó đều xấu xa như vậy."
Đàm Oánh Oánh lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành tâm hồn thuần khiết của bà chủ nhỏ nhà mình, nên không dám nói tỉ mỉ.
Tuy rằng cô ấy đã nghỉ việc ở xưởng bông nhưng hiện tại cả nhà vẫn đang ở phòng ở cũ do xưởng bông cấp. Vậy nên cô ấy tự nhiên có thể từ hàng xóm xung quanh nghe được không ít chuyện về cả nhà Cao Tuấn và việc lãnh đạo xưởng bông bị thanh trừ.
Huống chi Đàm Oánh Oánh vẫn là nữ chính trong câu chuyện tai tiếng với Cao Tuấn lúc trước.
Lúc trước Đàm Oánh Oánh bị người ta nghị luận, nói là do cô ấy trèo cao Cao Tuấn.
Nhưng hôm nay, Cao Tuấn bị bắt, phó xưởng trưởng xưởng bông, ba của Thôi Dĩnh cũng bị bắt, dư luận lập tức đã thay đổi.
Nói chuyện lúc trước chắc chắn là do Cao Tuấn và ba của Thôi Dĩnh thông đồng làm bậy, cùng nhau hãm hại Đàm Oánh Oánh.
Nếu những lời như vậy nói sớm hai tháng, Đàm Oánh Oánh khả năng sẽ rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại mới nghe những người này nói như vậy, Đàm Oánh Oánh lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Hiện tại cô ấy cùng những người từng là hàng xóm cũ đó đã không còn tình cảm gì nữa. Cô ấy chỉ muốn kiếm được tiên sớm một chút, mua được căn nhà lớn hơn cho ba mẹ ở, rời đi nơi thị phi lung tung rối loạn này.
Cuối cùng, Đàm Oánh Oánh dùng một câu tổng kết tình trạng hiện tại.
"Hiện tại xem như tôi minh bạch, dựa vào đàn ông không bằng dựa vào chính mình, đàn ông gì đó đều là vật không cần thiết, sự nghiệp mới là mạng sống của tôi!" Khẽ cười nhìn Đàm Oánh Oánh đi vào tiểu khu cũ.
Chu Hướng Tây ngồi ở ghế lái nhẹ thở dài.
Tình yêu của anh...
Tô Vi Vi im lặng vì anh họ mình mặc niệm ba giây.
Xem bộ dáng này của Đàm Oánh Oánh, hẳn chỉ muốn kiếm tiền, không muốn yêu đương.
Ngược lại rất hợp tâm ý Tô Vi Vi.
Chỉ là anh họ Hướng Tây...
"Anh, anh thích Đàm Oánh Oánh phải không?"
Chu Hướng Tây đang thở ngắn than dài thoáng sửng sốt.
"Em em em...em nói cái gì? Sao anh có thể..."
"Được rồi, đã căng thẳng như vậy rồi anh còn muốn lừa em?"
Tô Vi Vi cảm thấy, anh họ nhà mình vẫn chưa được chịu nhiều cú sốc cho lắm.
Thân là một tinh anh của xã hội, mấy câu nói dối như "Tôi đang bận”, "Tôi đang ốm" gì đó đều phải nói đến không chớp mắt.
Đâu giống như anh họ cô, nói ra như thể sợ người khác không biết mình đang nói di.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Em hiểu."
Thời điểm mới gặp Đàm Oánh Oánh, trên mặt cô còn bị thương, không nhìn ra cái gì.
Nhưng giờ vết thương đã sớm lành, hơn nữa chú ý ăn diện, cô đứng trong hàng người, cũng là một đại mỹ nhân chói mắt.
Anh họ Hướng Tây thích một người vừa xinh đẹp vừa có chí làm ăn như cô cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí Tô Vi Vi còn muốn khen anh có mắt nhìn.
Nhưng mà...
Chu Hướng Tây ngơ ngác.
Vi Vi biết quá nhiều rồi.
Con bé mới 13 tuổi thôi.
Vì cái gì ngay cả chuyện anh thích ai cô cũng biết? "Vi Vi, em còn đang đi học, tích cực đọc sách vở trên lớp một chút, đừng xem truyện tranh linh tinh bên ngoài nữa.”
Chu Hướng Tây cảm thấy mình thân là anh họ, cần quan tâm đến tâm sinh lý của em họ một chút, anh thật đúng là anh họ tốt mà.
Mặc dù...
Anh biết rõ, có khuyên cũng không có tác dụng.
Quả nhiên...
"Anh, anh đừng quan tâm chuyện em đọc truyện tranh nữa, trọng điểm bây giờ là chung thân đại sự của anh kìa."
Tô Vi Vi vẻ mặt nghiêm túc.
"Nãy anh nghe rồi đó, chị Oánh Oánh bị ám ảnh tra nam rất nặng, trong khoảng thời gian tới sẽ không nghĩ tới yêu đương đâu. Hơn nữa, chị ý còn đang muốn làm nữ cường nhân, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?"
"Anh đương nhiên biết."
Chu Hướng Tây nói, ánh mắt ai oán nhìn Tô Vi Vị.
Phảng phất như muốn bảo...Còn không phải đều tại em dẫn đường.