Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297 - Dễ Lừa Gạt

Chương 297 - Dễ Lừa Gạt Chương 297 - Dễ Lừa GạtChương 297 - Dễ Lừa Gạt

Khách quý là khách nào?

Đương nhiên chính là tiểu Thịnh tổng của tập đoàn Hào Đình, Thịnh Tâm Cảnh.

Thịnh Tâm Cảnh rất đau buồn.

Vốn dĩ anh ta đã về nhà đón một cái Tết đầm ấm cùng anh trai, nhưng cuối cùng...

Anh trai của anh ta đã nghe nói chuyện ở thành phố Hàng bên này, lập tức đá anh ta đến đây.

Đại Thịnh tổng cười lạnh lùng.

Không làm tốt công việc, còn ăn Tết cái gì?

Kế hoạch khai phá đều làm xong cả rồi, kết quả không mua được nhà thì không nói, còn để cho người khác nẵng tay trên?

Hơn nữa người ta còn được hưởng mức giá siêu thấp mà cậu tạo ra?

Đứa em trai này thật là vô dụng, nhìn thấy mà phiền lòng, vẫn là đi làm việc đi.

Cho nên, lúc năm mới sắp đến, Thịnh Tâm Cảnh không những không được hưởng thụ kỳ nghỉ Tết tươi đẹp, ngược lại còn phải đau khổ đến thành phố Hàng làm việc.

Đều do Tô Vi Vi người đã mua nhà kia.

Cô nói xem cô tuổi còn nhỏ, thông minh như vậy làm gì chứ?!

Đặc biệt là trong lòng thâm nghĩ cả gia đình Tô Vi Vi đêu đã dọn đến con phố kia rồi.

Thịnh Tâm Cảnh càng thêm tức giận trong lòng, làm sao vậy, còn chuẩn bị để cả nhà trở thành hộ bị cưỡng chế à?

Tiểu Thịnh tổng chính là như vậy, mang theo sự uất ức và chua xót đầy bụng, gõ cửa nhà Tô Vi Vĩ...

Cửa nhà mở ra.

Tiểu thịnh tổng vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy cô bé mỉm cười dịu dàng, thanh tú mềm mại ở cửa, đột nhiên ... anh ta không thể tức giận nổi nữa rồi.

Hình tượng của anh ta là gì?

Đó chính là tiểu Thịnh tổng phong lưu giàu có, một Tiểu Bạch Long lãng tử tình trường.

Đối với mỹ nhân, dù là tiểu mỹ nhân, cũng không thể ngắt hết cành hoa được. "Cái kia...'

Tô Vi Vi mở cửa, nhìn chàng trai trẻ mặc vest và đi giày da trước mặt, rôi nhìn chiếc xe sang trọng rất hiếm thấy ở thời đại này ở sau lưng anh ta, chớp chớp mắt, trong lòng chắc đại khái đã có suy đoán.

"Anh đẹp trai này, anh trông thật đẹp trai, năm mới vui vẻ nha."

Tô Vi Vi tươi cười vô cùng hồn nhiên, vô cùng chân thành.

"Anh đến tìm ai vậy."

Thịnh Tâm Cảnh:... Trời, cô bé này đúng là có mắt nhìn!

Nháy mắt đã phát hiện ra ưu điểm lớn nhất của anh ta.

"Tôi... Tôi chính là đến tìm em."

"Tìm em?”

Đôi mắt của Tô Vi Vi đúng lúc biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, kinh hỉ, kinh ngạc cảm thán.

"Nhưng em chắc là không quen anh nhỉ, anh đẹp trai như vậy, em nếu đã gặp anh rồi chắc chắn sẽ không quên."

Thịnh Tâm Cảnh:... Trái tim đập thình thịch, thình thịch điên cuồng, trong nháy mắt phiên não phiên não phiền não đều quên mất.

"Cô bé, em thật sự cảm thấy tôi rất đẹp trai à?"

Thịnh Tâm Cảnh nói, còn duỗi thẳng lưng theo bản năng, hơi nghiêng đầu, để lộ một góc nghiêng 45 độ hoàn hảo.

Đây là kinh nghiệm anh ta đúc kết được từ vô số lần chụp ảnh tự sướng và tán gái.

Góc độ này, dễ làm cho mấy em gái thét chói tai nhất.

Tô Vi Vi nỗ lực khống chế chính mình không bật cười ra tiếng.

Cô biết mà, thời tiết lạnh giá như vậy, không mặc áo lông vũ mà lại mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen còn cố ý ưỡn ngực ra chính là một người tự luyến.

Nhìn xem, nhanh như vậy đã bị lộ rồi.

Có khuyết điểm thì tốt, như vậy mới dễ lừa gạt.

"Đương nhiên rồi anh trai, anh là đẹp trai nhất mà em từng thấy, anh, anh chắc không phải là minh tinh chứ?!"

Tô Vi Vi 'đột nhiên lui về phía sau nửa bước, giơ tay che kín miệng, nhưng đôi mắt của cô lại lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin. Dáng vẻ nhỏ bé kinh ngạc đó, thật sự vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của Thịnh Tâm Cảnh.

Vẻ đẹp trai của anh ta, đã không thể che giấu như vậy sao?

Chỉ tiếc...

"Nếu không phải anh trai anh không chịu, anh hiện tại cũng đã là minh tinh."

Nhớ năm đó, lúc anh ta còn trẻ, còn có người săn minh tinh muốn để anh ta đi đóng phim điện ảnh, chỉ tiếc là, anh trai anh ta không đồng ý, còn không cho phép người săn minh tinh kia vào trong nước nữa, hơn nữa còn trực tiếp lấy lại tiên đầu tư điện ảnh.
Bình Luận (0)
Comment